Dáng vẻ vô lý, coi thường người khác, thậm chí còn tỏ ra bề trên của Trình Hoa khiến Quan San San vô cùng bực bội. Cô siết chặt nắm tay, sau một hồi mới buông ra, chỉ có thể lặng lẽ đi theo sau Trình Hoa xuống lầu. “Chủ tịch Hàn sao không lên gặp mặt?” Quan San San nhíu mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Trình Hoa cười lạnh: “Nói cô ngu là cô ngu thật, nói cô ngốc là đầu óc cô đúng là có vấn đề. Mẹ tôi là ai chứ, sao có thể tùy tiện xuất hiện ở Tập đoàn Hàn Hải được?” “Nếu bị người ta nhìn thấy thì sao?” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương