Sắc mặt Phương Học Tiến tối sầm lại. Con trai ông năm nay cũng đã hơn ba mươi tuổi. Nếu nói ông Phương lăn lộn trên thương trường bao năm, dẫu kém Tư Học Trung đôi chút, thì cũng là hạng rồng trong đám người.

Ra ngoài xã hội, ai chẳng gọi một tiếng “Phương tổng.

Thế nhưng, khổ nỗi nhà chỉ có một mống con trai, ông vẫn mong nó sẽ tiếp quản gia nghiệp.

Ai ngờ thằng ranh con đó suốt ngày ăn chơi lông bông, chẳng làm nên trò trống gì. Mẹ nó chứ — không cưới vợ, không sinh con!

Tô Dương mỉa mai mấy câu, nói sao không sinh thêm vài đứa, ông ta nghe mà hối hận đứt ruột. Hồi đó sao lại không chịu đẻ thêm hai đứa nữa?