Quan San San còn chưa kịp mở miệng thì người đàn ông mặc vest ngồi bên cạnh đã lạnh lùng hừ một tiếng: “Anh biết gì chứ? Cô Yumi của chúng tôi là sinh viên xuất sắc ở R quốc, từng học chuyên ngành tiếng Hoa, nên giao tiếp với anh chẳng có vấn đề gì. Cát Vĩ Dân im lặng không đáp, nhưng trong lòng thì khinh thường ra mặt – một người R quốc giả vờ thành thạo tiếng Hoa, mồm toàn giọng Đông Giang, còn dám vỗ ngực tự nhận là sinh viên ưu tú? Nhìn cô gái kia, tuổi tác cũng chỉ bằng con gái mình.Cái cách mà Hàn Doanh nói là “giải pháp – chẳng lẽ chính là cô ta? Quan San San thì chẳng buồn để tâm đến sự im lặng của Cát Vĩ Dân, phía sau cô lúc này, các quản lý cấp cao của Tập đoàn Hàn Hải cũng lục đục bước vào phòng họp. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương