“Haha... haha!” Hạ Phú Cường ngửa đầu cười lớn hai tiếng, rồi bước thẳng ra ngoài cửa. Lần này, Dương Thanh và Tư Học Trung cũng không ngăn cản hắn lại. Tư Học Trung đứng quay lưng, tay chắp sau lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề ngoảnh đầu nhìn Hạ Phú Cường thêm lần nào nữa. Đây là cơ hội cuối cùng mà ông dành cho Hạ Phú Cường. Nếu Hạ Phú Cường vẫn cố chấp chọn con đường cá chết lưới rách với ông… Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương