Tô Dương bước đến bên cạnh Ngô Trung, vỗ nhẹ lên vai anh ta. “Ngô Tổng cứ suy nghĩ kỹ đi. Bữa cơm hôm nay, có anh hay không thật ra cũng chẳng khác biệt gì.” “Nhưng đứng ở góc độ của tôi, anh vẫn nên tham gia.” “Nếu không, e là sau này anh sẽ hối hận đấy.” Trên mặt Tô Dương lại nở nụ cười. Ngô Trung đi hay không, với anh mà nói không quá quan trọng, dù sao người hối hận sau cùng cũng chẳng phải là anh. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương