Tô Dương bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại. Sau khi xuống lầu, hắn bắt một chiếc taxi, thẳng tiến đến phòng chơi bài Tín Tín. Từ khách sạn đến đó chỉ mất khoảng năm phút. Tối qua, hắn và Tư Dao không đi quá xa, đã chọn khách sạn gần để tiện nghỉ lại. Còn về tiền, tất nhiên là quẹt thẻ tín dụng. Chưa giải quyết xong chuyện lớn, thẻ tín dụng đã chi hơn năm vạn. Nhưng cũng không còn gì để lo, thiếu thêm một khoản cũng chẳng khác gì, tính sau vậy. Khi bước vào phòng chơi bài, hắn thấy hơn mười người đứng đó. Một người đàn ông thấp đậm, to ngang, đang ngồi trước bàn. Tay hắn cầm một chiếc chân giò heo, vừa cắn vừa uống rượu. Uống đến mức nghẹn, hắn không quên ợ một cái rõ to. Thấy Tô Dương đến, Vương Tín phấn khởi đứng lên định giới thiệu. Người đàn ông thấp đậm quay đầu, ánh mắt chạm ngay Tô Dương. Tô Dương cũng nhìn hắn, và ngay giây phút đó, tim hắn như ngừng đập. Hắn nhận ra người này! Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, những ký ức từ kiếp trước ùa về. Trong tù, khi nhà họ Tư thuê hai sát thủ để giết hắn bằng dây thép nhọn, chính người đàn ông thấp đậm này đã chắn trước mặt hắn. “Tiểu Dương, mẹ tao chết rồi, tao chỉ còn một mình. Mày thường cho tao đồ ăn, mày chính là anh em của tao! “Nếu bọn chúng muốn giết mày, phải bước qua xác tao trước đã! “Mày đừng sợ, tao đã giết nhiều người, sống chết với tao không quan trọng. Thêm hai mạng cũng chẳng là gì. “Mày phải sống. Mười lăm năm tù này, cố gắng qua được thì tốt. Đừng học theo tao, tao là bất đắc dĩ! Ba tháng sau, người đàn ông này bị tử hình... Ký ức đau buồn ấy khiến Tô Dương đứng lặng nhìn người trước mặt. “Quan Phi! Hắn buột miệng gọi tên. Người đàn ông thấp đậm đang cắn dở chân giò cũng sững người. “Mày quen tao à? Vương Tín thoáng bất ngờ. Ông định giới thiệu, nhưng không ngờ Tô Dương lại gọi đúng tên người đàn ông này. Dù vậy, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Quan Phi, rõ ràng là hắn không nhận ra Tô Dương. “Quan huynh, để tôi giới thiệu. Người trước mặt anh đây chính là vị ‘cao nhân’ mà tôi đã nói đến. Quan Phi “ồ một tiếng, rồi quay lại tiếp tục cắn chân giò. Trong mắt hắn, chẳng có nhân vật thần thánh nào quan trọng bằng bữa ăn ngon trước mắt. Tô Dương nhìn người đàn ông ấy, lòng trĩu nặng. Ở kiếp trước, Quan Phi từng kể hắn có một người mẹ bị ung thư. Vì muốn có tiền chữa bệnh cho mẹ, hắn đã nhận nhiều việc bẩn thỉu. Khi bị bắt, tay hắn đã dính năm mạng người, chưa kể vô số người bị thương hoặc tàn phế. Dù vậy, mẹ hắn cũng không qua khỏi. Bà qua đời không lâu sau khi hắn vào tù. Quan Phi từng nói, nếu mẹ hắn được phẫu thuật sớm, cơ hội sống sẽ cao hơn. Nhưng vì không có tiền, họ chỉ có thể dùng thuốc tạm bợ cho đến khi bệnh chuyển giai đoạn cuối, di căn không thể cứu chữa. Khi vào tù, hắn từng bộc bạch rằng hắn không muốn giết người, nhưng vì hoàn cảnh, không có sự lựa chọn khác. Nếu có tiền, hắn sẽ không sa vào con đường này. Tô Dương nhìn người đàn ông trẻ hơn vài tuổi so với ký ức, hít sâu một hơi, rồi lên tiếng: “Anh Tín, liệu tôi có thể nói chuyện riêng với Quan huynh một lát được không? Vương Tín mỉm cười: “Đương nhiên là được! “Anh em, ra ngoài một lát, để cậu em đây có không gian riêng. Ông vẫy tay gọi những người khác rời khỏi phòng. Hơn mười người nhanh chóng tản ra, tụ tập bên ngoài hút thuốc, trò chuyện rôm rả. Tô Dương ngồi đối diện Quan Phi, nhìn cách hắn ăn uống ngấu nghiến, lòng dâng lên cảm giác xót xa. Kiếp trước, Quan Phi từng kể hắn mất cha từ khi còn nhỏ. Cha hắn qua đời sau khi ngã từ công trường xây dựng khi hắn mới đầy tháng. Từ đó, hắn sống với mẹ, người đi nhặt phế liệu để nuôi hắn khôn lớn. Quan Phi học hết vài năm trung học thì phải bỏ học. Vốn khỏe mạnh, hắn làm việc nặng tại công trường, nhưng thu nhập chẳng đáng là bao so với chi phí y tế cho mẹ. Cuối cùng, hắn lún sâu vào con đường không có lối về. “Quan huynh, mẹ anh dạo này sao rồi? Tô Dương rút ra hai điếu thuốc, đưa cho Quan Phi. Quan Phi nhận lấy, lau miệng: “Cậu nói chuyện kỳ lạ thật. Tôi chưa từng gặp cậu mà cậu nói chuyện như thể quen biết tôi lâu rồi. “Mẹ tôi sức khỏe yếu, đang nằm viện. “Bác sĩ bảo bà có một khối u, cần phải phẫu thuật. Tô Dương châm thuốc, rít một hơi: “Vậy nên anh nhận việc từ Ngao Quảng Hiếu, ông ta thuê anh để giết một người? Quan Phi ngậm điếu thuốc, ngây người. Hắn không hiểu sao Tô Dương lại biết chuyện này. Quan Phi thở dài, giọng trầm thấp: “Đúng là có người thuê tôi giết một cô gái, nhưng cái tên Ngao Quảng Hiếu mà cậu nói, tôi không quen. “Hắn trả tôi ba vạn. Đưa trước một vạn, còn lại hai vạn sau khi xong việc. Tô Dương hít sâu, trấn tĩnh lại: “Vụ này, anh có thể bỏ không? Quan Phi lắc đầu: “Không được, tiền tôi đã nhận. Mới nhận một vạn, làm xong sẽ nhận thêm hai vạn. Tô Dương đặt tay lên tay Quan Phi, ánh mắt nghiêm nghị: “Tôi biết, anh không muốn giết người. Anh cũng biết việc này là sai, nhưng anh không còn đường nào khác, buộc phải làm! “Tiền, để tôi lo. Tôi sẽ giúp anh trả lại số một vạn đó. Ngoài ra, số tiền anh cần để chữa bệnh cho mẹ anh, bao nhiêu tôi cũng sẽ đưa. Năm vạn? Tôi đưa năm vạn. Mười vạn? Tôi đưa mười vạn. “Tôi sẽ lo toàn bộ chi phí chữa trị cho mẹ anh, cho đến khi bà khỏi bệnh. Chỉ cần anh đồng ý! Ánh mắt Tô Dương đầy quyết tâm, trong lòng hắn không ngừng lo lắng. Kiếp trước, sau khi ra tù, năm nào hắn cũng đến mộ Quan Phi để thắp nhang. Hắn biết rõ người đàn ông này là một kẻ bị cuộc đời dồn vào bước đường cùng. Hắn từng hỏi Quan Phi, nếu được lựa chọn, liệu anh ta có chọn làm sát thủ không. Câu trả lời là không. Ở kiếp trước, Quan Phi không có lựa chọn. Nhưng ở kiếp này, Tô Dương muốn cho anh ta một cơ hội. Quan Phi sững sờ. Hắn cầm điếu thuốc, trầm ngâm hồi lâu. “Cậu… Cậu tại sao lại đối tốt với tôi như vậy? Tô Dương khẽ run, nắm chặt tay Quan Phi: “Coi như tôi nợ anh. Vụ này anh không thể nhận, sau này cũng không thể nhận nữa. “Dừng lại từ đây. Quan Phi lau tay, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Nếu cậu thực sự đưa tiền, thì tôi sẽ bỏ vụ này. “Nhưng mẹ tôi đang nằm viện chờ phẫu thuật. Tiền này… Cậu có thể cho tôi mượn trước không? “Nếu cậu giúp mẹ tôi chữa khỏi bệnh, mạng tôi sẽ là của cậu. Tô Dương khẽ gật đầu. Hắn biết Quan Phi không nói dối. Nếu có sự lựa chọn, anh ta sẽ không đi giết người. Hắn rời phòng chơi bài, tìm đến Vương Tín đang đứng bên ngoài hút thuốc. “Anh Tín, giúp tôi chút việc. “Tôi ra ngoài vội, không mang theo tiền. Cho tôi mượn ba vạn. “Tôi sẽ đưa Quan huynh, giải quyết dứt điểm vụ này. “Ba ngày sau, tôi trả anh sáu vạn. Vương Tín cười ha hả: “Cậu em, cậu nói gì vậy? Ba vạn thì đáng gì. Để tôi đi lấy ngay. Cậu trả làm gì, coi như tôi tặng cậu. Ông vào phòng lấy tiền, trong khi đó, Tô Dương lấy một tờ giấy, viết giấy nợ: Ba ngày sau trả sáu vạn. Mặc dù biết mình đang nợ chồng chất, nhưng đây là tiền cứu mạng. Một phần để cứu Tư Dao, phần còn lại cứu Quan Phi và mẹ anh ta. Ba vạn để đổi lấy ba mạng người, đây là thương vụ không hề lỗ. Vương Tín mang tiền xuống, thấy giấy nợ, từ chối nhưng cuối cùng cũng nhận. Tô Dương đặt ba vạn trước mặt Quan Phi: “Đây là ba vạn. Anh cầm đi lo cho mẹ trước, xong việc thì gọi cho tôi. “Nhưng có một điều kiện. “Từ hôm nay, anh phải từ chối vụ này. “Nếu anh làm được, không chỉ ba vạn này, bao nhiêu tiền sau này anh cần, tôi cũng sẽ đưa. “Nếu anh không đồng ý, coi như chúng ta chưa từng gặp. Quan Phi nuốt nước bọt, nhìn ba vạn trước mặt. Số tiền này, hắn phải làm công trường hai năm mới kiếm được. Còn mẹ hắn nhặt ve chai, có lẽ phải năm năm mới tích góp đủ. Ba vạn, với hắn, là cái giá của một mạng người. Vậy mà Tô Dương vì muốn ngăn hắn giết người, sẵn sàng đưa cả ba vạn này. “Cậu không sợ tôi cầm tiền rồi bỏ trốn sao?