Tô Dương uống một ngụm trà, thầm cười trong lòng. Hắn từng ở chung phòng giam với Vương Tín suốt một thời gian dài, hiểu rõ mọi mánh khóe trong lòng ông ta. Vương Tín chắc hẳn nghĩ rằng phía sau Tô Dương có người chống lưng. Nếu không, làm sao hắn biết trước chuyện thanh tra sẽ đột kích tụ điểm của ông? Điều này cũng tốt, hắn đỡ phải tốn công giải thích. Tô Dương ra hiệu giữ im lặng, hạ giọng: “Anh Tín, anh là người thông minh, đã thông minh thì đừng đào sâu tìm hiểu làm gì. “Tôi nói có thể bảo vệ mạng sống cho anh, tức là tôi có khả năng đó. “Giờ chỉ còn xem anh có sẵn lòng giúp tôi việc này hay không. Vương Tín nghe vậy lập tức sáng tỏ, trong lòng bỗng chốc phấn chấn. Bao nhiêu người ao ước có được một mối quan hệ như vậy, không ngờ lại tự tìm đến ông. “Cậu em, cứ nói ra việc cần tôi làm! “Chỉ cần trong khả năng, dù có phải lên núi đao, xuống biển lửa, tôi cũng không từ chối! Tô Dương gật đầu. Vương Tín đã đồng ý, coi như việc này đã giải quyết được một nửa. Ngao Quảng Hiếu đã thuê người giết Tư Dao, chắc chắn không phải dân địa phương, mà là một kẻ liều lĩnh từ nơi khác. Nhưng kẻ này lại biết dò la thông tin, còn để lại dấu hiệu trên cửa ký túc xá, chứng tỏ hắn không phải chỉ biết giết người, mà còn hiểu luật lệ ngầm. Cách tốt nhất là để Vương Tín ra mặt, tìm ra kẻ đó và thương lượng. Nếu có thể thương lượng, thì tốt. Còn không, hắn sẽ báo cảnh sát, vừa dứt điểm vấn đề, vừa có thể nhận được một khoản thưởng. “Người bên cạnh tôi là bạn gái tôi. Gần đây, có kẻ đã nhắm vào cô ấy… “Có người muốn lấy mạng cô ấy. “Tôi muốn anh Tín giúp điều tra xem ai đã nhận việc này. Nếu còn có thể dàn xếp, tôi muốn chúng ta ngồi lại nói chuyện. “Nếu không thể dàn xếp, chỉ cần cho tôi biết kẻ đó là ai, tôi sẽ tự mình giải quyết. Vương Tín hít sâu một hơi. Chuyện Tô Dương nhờ tuy không quá phức tạp, nhưng loại người liều lĩnh kia và những kẻ như ông không đi cùng một con đường. Bọn chúng lấy tiền để giải quyết rắc rối, nói trắng ra là những tên tội phạm lưu động. Không chắc chúng sẽ nể mặt ông. Nếu là người khác, có lẽ ông đã từ chối thẳng thừng. Nhưng đối với Tô Dương, ông lại cảm thấy việc này có thể thử. “Cậu em, chuyện này cần chút thời gian! “Cậu để lại liên lạc, tôi sẽ nhờ người tìm hiểu. Tô Dương để lại số điện thoại. “Anh Tín, nhờ cả vào anh. Còn bữa ăn này, tôi không ở lại được. Vương Tín ngạc nhiên: “Đã đến đây rồi, ăn với nhau một bữa chẳng phải chuyện đương nhiên sao? Tô Dương thở dài: “Hai chúng tôi ăn uống ầm ĩ với anh không tiện. Mong anh thông cảm. Vương Tín gật gù, như thể vừa nhận ra điều gì đó. Đúng thật, ông là ai, Tô Dương là ai? Một người như Tô Dương với mối quan hệ lớn mà ngồi ăn cùng ông thì chẳng phải sẽ khiến người khác dị nghị sao? Ông lập tức hiểu ra. “Hiểu rồi, hiểu rồi. Tôi sẽ làm gấp chuyện này, có tin sẽ gọi ngay cho cậu. Tô Dương khẽ gật đầu, dẫn Tư Dao rời đi. Trước khi bước ra ngoài, hắn hạ giọng: “Anh Tín, trước khi đi, tôi muốn nhắc anh một điều. “Cẩn thận với chính anh em xung quanh. Thời buổi này, lòng người khó đoán, đồng tiền dễ làm lu mờ lý trí. Nói xong, Tô Dương rời đi cùng Tư Dao. Ở kiếp trước, Vương Tín bị bắt cũng vì liên quan đến chính những người thân cận. Vương Tín là người thông minh, biết rõ việc nào nên làm, việc nào không. Nhưng xung quanh ông lại có nhiều kẻ không hiểu điều đó, thậm chí còn nghĩ ông cản đường kiếm tiền của họ. Anh em trở mặt, phản bội nhau vốn là chuyện thường. Tô Dương chỉ có thể nhắc nhở, coi như chút tình nghĩa trong quá khứ khi cả hai cùng ngồi chung một phòng giam. Nhưng để nói rõ mọi chuyện, kể cả cách hắn biết trước những việc này, thì hắn tuyệt đối không thể nói. Vương Tín đứng trong phòng chơi bài, trầm tư nhìn theo bóng Tô Dương rời đi. Sau khi rời khỏi phòng chơi, Tư Dao như được trút gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm. Ở trong đó, cô thậm chí không dám thở mạnh. Quá nguy hiểm. Nếu những gì Tô Dương nói không đúng, chắc họ chẳng kịp báo cảnh sát. Dù đến giờ cô vẫn không hiểu làm sao Tô Dương biết trước mọi chuyện. Nhưng Tư Dao là người thông minh. Những gì chưa hiểu, cô có thể từ từ nghĩ, nhưng tuyệt đối không hỏi. “Anh nghĩ tìm ông ta có tác dụng không? cô hỏi. Tô Dương cười gượng: “Tình thế này, chỉ có thể thử, không còn cách nào khác. “Dù sao cũng không thể về ký túc xá được nữa. Ít nhất phải chờ Vương Tín tìm ra kẻ đó đã. Tư Dao gật đầu. Giờ đây, tính mạng cô như nằm trong tay người khác. Dù cô không hiểu vì sao Ngao Quảng Hiếu muốn giết mình, nhưng linh cảm mách bảo, chuyện này chắc chắn có liên quan đến dì cô, Tư Như Vân. Tư Dao xin nghỉ dạy vài ngày. Cả hai đến thuê một phòng khách sạn, tạm thời ẩn náu. Tại công ty vận tải Giải Vận. Trong văn phòng, Ngao Quảng Hiếu kẹp điếu xì gà vừa được thư ký châm lửa, vẻ mặt đầy phấn khởi khi nghe điện thoại. “Yên tâm đi, chuyện ngài giao, tôi chắc chắn sẽ hoàn thành! “Gia đình Trương Đại Dân đã được sắp xếp ổn thỏa. “Lần này tôi mời được cao thủ. Con nhóc đó không thể nào thoát được nữa. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ổn: “Đã làm hỏng một lần, nếu còn sai sót, số tiền ông muốn đừng hòng nhận. Ngao Quảng Hiếu cười lớn: “Ngài cứ chờ xem! Chỉ trong một hai ngày tới, tôi sẽ hoàn thành mọi chuyện hoàn mỹ! “Người lần này là dân chuyên nghiệp. Ánh nắng sớm mai xuyên qua tán lá, mang theo hơi ấm dịu dàng. Trong khách sạn, rèm cửa kéo kín nhưng vẫn có vài tia sáng lọt vào. Tô Dương ngồi dậy, để trần thân trên, định đi rửa mặt cho tỉnh táo. Chiếc điện thoại đặt trên bàn đang sạc bỗng rung lên. Hắn nhấc máy, đầu dây bên kia vang lên tiếng cười sảng khoái của Vương Tín: “Cậu em Tô, người cậu cần tìm, tôi tìm thấy rồi! Mắt Tô Dương sáng lên. “Người đó ở đâu? Vương Tín cười đáp: “Giúp người thì giúp cho trót, tôi đã mời hắn tới phòng chơi bài của tôi rồi. Khéo thật, đó là người quen trong giới, cũng có chút giao tình với tôi. “Cậu đến ngay nhé. “Nhưng phải nhớ, chỉ cậu đến thôi, đừng mang bạn gái theo. “Dù là người quen, nhưng vẫn phải đề phòng. Lỡ hắn giết người rồi chạy trốn, chúng ta cũng không nói rõ được. Tô Dương nhìn Tư Dao vẫn đang say ngủ trên giường, gật đầu. “Tôi sẽ đến ngay.