Chung Nhược Đình nhấp một ngụm rượu, gật gù. Anh cũng hiểu rõ đạo lý này.

Tô Dương xoay như chong chóng cả một vòng lớn, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, người ít bị chú ý nhất lại chính là anh.

Nhưng dù nghĩ vậy, trong lòng vẫn muốn nghe một lời chắc chắn từ miệng Tô Dương.

“Còn số tiền này… rốt cuộc cậu định dùng vào việc gì?

Chung Nhược Đình hạ thấp giọng hỏi.