Chu Tường thở dài, xua bớt đám công nhân đang vây quanh mình, đội lại mũ bảo hộ rồi bước sâu vào bên trong công trường. Vừa đi, anh vừa nhíu mày. Tuy miệng thì nói là còn gắng gượng được một thời gian, nhưng thực tế thì chỉ có anh hiểu rõ — nhiều vật tư đã cạn kiệt, có thể ngừng thi công bất cứ lúc nào. Giờ đây, mọi hy vọng đều đặt lên vai Tô Dương. Anh đã hết cách rồi… Đối đầu với Tập đoàn Tư thị, hay Xây Dựng Thông Giang, Chu Tường còn có thể chiến đấu, cũng tự tin rằng mình không thua kém gì bọn họ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương