Lời của Tô Dương vừa dứt, đầu dây bên kia là một khoảng lặng kéo dài. Trong sự tĩnh lặng đó, chỉ còn lại tiếng thở của Tư Dao — đều đặn, trầm chậm, không biết đã qua bao lâu. Cho đến khi tiếng thở ấy đột ngột dừng lại. “Còn anh thì sao, anh nghĩ thế nào? Tô Dương cười gượng:“Không cần nghe theo ý anh đâu. Ngôi nhà cũ của Tư gia là của em, bài vị của ba vẫn đặt trong đó. Cho hay không cho ông ấy vào, là do em quyết định. “Dù em từ chối, anh cũng có thể trực tiếp nói không. Em không cần phải quá bận tâm. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương