Khi nhìn thấy Tô Dương, Mạc Tư Viễn vẫn có chút lúng túng. Nhưng một khi đã đến đây, ông cũng đã chuẩn bị tâm lý cho kịch bản tệ nhất. Chẳng qua là bị Tô Dương sỉ nhục một trận, rồi lặng lẽ rút lui. Không ngờ, Tô Dương lại đưa tay ra:“Mạc Tổng, để anh đợi lâu rồi. Mạc Tư Viễn ngẩng đầu lên, nhìn Tô Dương vài giây, im lặng ba nhịp thở, rồi cũng đưa tay ra bắt lại. Trong lòng Tô Dương, dù sao Mạc Tư Viễn cũng hơn Quan Hùng cả trăm lần — ít ra thì cũng là một doanh nhân làm ăn đàng hoàng, không chơi mấy trò bẩn thỉu. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương