Trước mắt anh là những dòng chữ non nớt. Đây thực sự là một bức thư, do Giang Nhất Ẩm khi còn là một đứa trẻ viết cho em trai vừa mới chào đời của mình. Rõ ràng là lúc đó Giang Nhất Ẩm chưa biết nhiều chữ, một số chữ phải dùng phiên âm thay thế, nhưng bức thư này vẫn chỉ vỏn vẹn vài chục từ: “Nhạc Ninh đệ đệ, xin chào, hôm nay chị thấy em ngủ rất đáng yêu, thật sự mong em mau lớn để chơi cùng chị.” Tề Nhạc Ninh mím môi, gấp lại lá thư và nhét nó trở về chỗ cũ, rồi mở bức thư thứ hai: “Hoàng hôn hôm nay rất đẹp, lần sau sẽ dắt em đi ngắm cùng nha.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương