Cô bé Giang Nhất Ẩm nhỏ bé từng nghĩ rằng mình đang mơ, và đó là một giấc mơ tuyệt đẹp. Nếu không thì làm sao khi tỉnh dậy sau cơn bệnh khủng khiếp, cô bé lại có một gia đình hạnh phúc, một người bố mẹ hiền từ, cùng với một căn phòng riêng của mình, tủ quần áo đầy ắp, búp bê nhét kín các góc phòng, và điều không thể tin được nhất là, bố mới của cô bé lại là một đầu bếp rất giỏi, nấu ăn ngon đến mức chỉ cần rưới ít xì dầu lên cơm trắng, cô bé có thể ăn hết ba bát. Huống chi những món ăn khác từ tay bố nấu, nếu không có mẹ mới nhắc nhở, chắc ngày nào cô bé cũng liếm sạch cả đĩa. Điều duy nhất khiến cô tiếc nuối là, trong lần đầu tiên về nhà, bố hỏi cô muốn ăn gì, cô bé đã buột miệng nói “trứng hấp. Chẳng mấy chốc, bố đã mang đến một bát trứng hấp. Cô bé vô cùng hào hứng ghé đầu nhìn vào bát, thấy một món ăn vàng nhạt, mịn màng. Giang Nhất Ẩm cảm thấy có chút kỳ lạ, vì trứng hấp mà cô thấy trong bếp của viện trưởng có nhiều lỗ nhỏ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương