Tề Ngự Hải chỉ nghe vài câu đã hiểu tình hình, liền hỏi viện trưởng: “Có đứa trẻ nào bị bệnh sao? Viện trưởng vội vàng giải thích: “Ngân sách của cô nhi viện quá eo hẹp, chúng tôi buộc phải hạn chế việc sử dụng điện, không dám để bếp than trong phòng các em qua đêm. Vì vậy, vào những ngày lạnh, trẻ bị bệnh là chuyện khá phổ biến. Nói xong, mặt bà nghiêm lại, bà nghiêm khắc gọi nhân viên đến: “Chuyện gì đây? Ở đây có rất nhiều trẻ con, vậy mà cô lại nói năng khó nghe như vậy, bọn trẻ không phải đều sẽ học theo sao? Tôi đã nói rồi, phải làm gương, nhưng dường như cô không hề để ý. Người nhân viên vừa thấy viện trưởng đi cùng một người lạ thì biết mình sắp bị mắng. Bình thường, viện trưởng chẳng mấy khi can thiệp vào chuyện gì, nhưng mỗi khi có người ngoài đến, bà sẽ biến thành một người khắt khe, soi xét từng chi tiết. Theo cách nhìn của viện trưởng, những người này có thể trở thành nhà tài trợ mới cho cô nhi viện, vì thế cần phải thể hiện mặt tốt nhất trước mặt họ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương