Bữa ăn khiến ai nấy đều thỏa mãn, cuối cùng mọi người đều ôm bụng ngả người ra ghế vì quá no, chẳng muốn động đậy. Tôn Hạo trò chuyện với Trịnh Tĩnh Tĩnh, hỏi về tình hình nhiệm vụ lần này của cô. Những nhiệm vụ này trước khi xuất phát đều là bí mật, chủ yếu để đề phòng những kẻ điên cuồng phá hoại. Nhưng giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, không còn cần phải giữ bí mật nữa, nên cô từ từ kể lại: “Lần này bọn em đến biên giới tây nam, anh biết đấy, trước đây mạt thế đã ảnh hưởng toàn cầu. Nhưng may mắn là ở đây nhờ sự xuất hiện của Ẩm thực Thành mà có nguồn cung cấp thực phẩm dồi dào, giúp tránh được nhiều cái chết. Cộng thêm trong cuộc chiến với bọn Eden, chị Giang và mọi người đã tiêu diệt luôn căn cứ chính của chúng, nên việc tái thiết trong nước tương đối dễ dàng, tốc độ khôi phục xã hội cũng nhanh nhất. Nhiều thế lực thù địch ở nước ngoài nhìn mà ghen tị, lần này bọn chúng muốn gây rối trong lúc bọn mình đối phó với đám sinh vật biến dị gần biên giới. Thật là ngu xuẩn, lần này còn có cả Du Du theo bọn em nữa...” A Hùng chen vào: “Du Du cũng đi à? Vậy bọn chúng đúng là xui xẻo rồi. Giờ cô ấy lợi hại quá rồi, tớ nghĩ trên thế giới chẳng ai là đối thủ của cô ấy nữa, trừ khi đại ca và chị dâu quay về. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương