Giang Nhất Ẩm cảm thấy hôm nay mặt trời có lẽ mọc từ phía Tây rồi, à không, trên hành tinh này mặt trời thực sự mọc từ phía Tây, vì vậy phải nói là “mặt trời có lẽ mọc từ phía Đông“.

Tại sao ư? Bởi vì cô con gái của bà, từ khi thức tỉnh khả năng đặc biệt được di truyền từ cha mình, đã trở nên vô cùng độc lập. Từ khi còn nhỏ đã tự nguyện làm việc chăm chỉ 996 (làm việc từ 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày một tuần), không hề để tâm đến việc mẹ mình trở thành một “bà mẹ già cô đơn” quá sớm. Thế mà hôm nay, cô con gái lại rụt rè bước tới và nói: “Mẹ, con muốn nói chuyện với mẹ.”

Quá bất ngờ, bà phải xác nhận đến ba lần trong một phút để chắc chắn rằng con gái mình không bị sốt, không bị va đập vào đầu, cũng không uống nhầm thuốc.

Cố Dục Sanh nhìn mẹ mình đang làm trò và cảm thấy vô cùng bất lực, đúng là tình yêu khiến con người ta trở nên trẻ con. Người mẹ đã sống trong tình yêu lâu dài dường như ngày càng trở nên như một đứa trẻ, khác hẳn với người mẹ mạnh mẽ ngày xưa – người đã nuôi cô một mình sau khi cha cô rời đi, không bao giờ để lộ chút cảm xúc tiêu cực nào.

Cô đành phải diễn cùng mẹ một chút để làm mẹ hài lòng, người vẫn còn ấm ức vì “con gái không chịu về nhà“. Sau khi hoàn thành màn kịch, hai mẹ con mới bắt đầu cuộc trò chuyện nghiêm túc.