Ngay lúc đó, cánh cửa mở ra, Cố Dục Sanh với vẻ mặt bình thường bước ra ngoài, thấy A Trần đứng nhìn chằm chằm về phía này với dáng vẻ như một đấu sĩ bò tót, cô ngạc nhiên hỏi: “Anh làm gì thế?”

“Không, không có gì.” A Trần vội vàng dời ánh mắt, lại lén lút nhìn cô thêm vài lần, xác nhận rằng cô không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm.

Những động tác nhỏ đó đều bị Cố Dục Sanh bắt gặp, cô thấy thật buồn cười: “Anh quên mất em là người có ba hệ dị năng rồi à? Hắn ta không thể làm gì em đâu.”

A Trần đơ người, anh thực sự đã quên điều đó. Có lẽ khi yêu một người, dù đối phương mạnh mẽ đến đâu, ta vẫn luôn lo lắng cho họ, muốn che chở cho họ phía sau mình.

Thấy phản ứng của anh, Cố Dục Sanh hiểu ra ngay, không kìm được mà thở dài lắc đầu, nhưng trong lòng cô dâng lên cảm giác ngọt ngào.