Mặt tuy đỏ bừng, nhưng A Trần không dám trì hoãn, liền vội vã lao đến địa chỉ mà Giang Nhất Ẩm đã gửi.

May mắn thay, buổi tụ họp diễn ra ngay trên hành tinh này, nên cậu vẫn kịp đến. Tuy nhiên, khoảng cách từ viện nghiên cứu đến địa điểm tụ họp không gần lắm, nên khi A Trần đến nơi thì bữa trưa đã kết thúc.

Vừa xuống xe, cậu đã nhìn thấy một nhóm người bước ra, trong đó là một cô gái xinh đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy choáng ngợp — chính là người mà cậu không ngừng nhớ nhung, Cố Dục Sanh. Lúc này, cô đang khoác tay một cô gái khác và trò chuyện với một nam sinh đi bên cạnh. Ban đầu, cô chỉ cười nhẹ, nhưng không hiểu cậu bạn kia nói gì mà khiến Cố Dục Sanh bật cười rạng rỡ, còn tựa vào vai cô bạn bên cạnh.

Ngay lúc đó, một nam sinh khác cũng gia nhập cuộc trò chuyện. A Trần nhìn vào mặt họ, đặc biệt là ánh mắt của họ — cậu rất quen thuộc với thứ cảm xúc ẩn trong đó, chính là cảm xúc mà mỗi khi cậu nghĩ về Cố Dục Sanh, nó cũng xuất hiện trong ánh mắt của mình khi nhìn vào gương.

Giang… không, cô Giang nói quả không sai, trong đám bạn cũ này thực sự có kẻ “đang dòm ngó” Cố Dục Sanh.