Cố Hoài Đình thoáng ngạc nhiên, sau đó bật cười, giọng trầm xuống: “A Ẩm à, em đúng là nghĩ quá xa rồi.” Giang Nhất Ẩm giả vờ tức giận, trừng mắt nhìn anh: “Câu hỏi của em có gì đáng cười sao? Em nghĩ nhiều thì sao nào?” “Được, được, tất nhiên là được chứ,“ anh lập tức đầu hàng, “Anh chỉ thấy em đáng yêu quá, hai đứa còn chưa có gì rõ ràng mà em đã nghĩ đến chuyện con cái rồi.” Cô bĩu môi: “Nhưng đó cũng là điều cần phải nghĩ đến mà, dù sao đây cũng là chuyện lớn của đời người. Nếu có vấn đề gì, mình phải nghĩ xem có chấp nhận được hay không.” Lời nói của cô gợi lên những ký ức xa xưa. Anh nhớ lại khi mình bày tỏ tình cảm lần đầu, cô cũng giống như vậy. Cô không bao giờ đáp lại trong lúc cảm xúc bồng bột, mà luôn suy nghĩ kỹ xem liệu có vấn đề gì không thể tránh khỏi trong mối quan hệ đó, và tự hỏi liệu bản thân có sẵn sàng từ bỏ để vượt qua những khó khăn ấy không. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương