A Trần nghĩ vậy, và cũng thốt ra đúng những lời ấy. Tuy nhiên, cô gái nhỏ chống tay lên hông, mắt mở to đầy tức giận: “Không được? Tôi bán mình cho anh sao? Muốn nghỉ việc mà cần anh đồng ý ư? Hừ! Anh càng không cho tôi làm, tôi càng phải làm, ai bảo anh vô duyên vô cớ điều tôi đi!” Cô càng nói càng giận, ban đầu việc đòi nghỉ chỉ là để dọa anh, nhưng bây giờ cô đã tức đến mức muốn thực sự làm điều đó. Thấy cô đang giận dỗi định rời đi, tim A Trần đập mạnh, đầu óc thông minh của anh ngay lập tức hoạt động, biết rằng nếu lúc này để cô theo cơn giận mà làm điều gì đó, sau này chắc chắn anh sẽ hối hận. Vì vậy, theo bản năng, anh bật đuôi rắn và lướt đến trước mặt cô, sau đó nắm lấy tay cô. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương