Trong bóng tối, một bàn tay gầy guộc mỏng manh đang dò dẫm tìm dấu vết trên tường. Khi chạm đến vị trí cuối cùng, nó dùng móng tay cố gắng khắc nhẹ một vết lên tường, phải rất khó khăn mới khắc được một dấu mờ nhạt. Đứa trẻ yếu ớt dựa vào tường, ánh mắt hướng về phía cửa sổ nhỏ hẹp chỉ rộng bằng nửa bàn tay. Từ đó, một chút ánh sáng lạnh lẽo rọi vào. Nó lặng lẽ nghĩ đến từ “mặt trăng”, nhưng đã không còn nhớ nổi mặt trăng trông như thế nào nữa. Có lẽ một thời gian nữa, nó sẽ quên luôn cả từ “mặt trăng“. Vì những người kia không thích nó phát ra âm thanh, không thích nó có quá nhiều biểu cảm. Họ chỉ thích nó ngoan ngoãn chấp nhận mọi thí nghiệm. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương