Bốp— Giang Nhất Ẩm giật mình khi thấy A Trần vỗ mạnh bàn đứng dậy, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô chỉ nghe cậu bé nói lớn, giọng mạnh mẽ: “Ai nói vậy! Món ăn chị Giang làm là ngon nhất! Vừa dứt lời, A Trần lại khóc không thành tiếng, khiến cô chỉ biết nhìn cậu với vẻ mặt “...—Dù ngon thật, nhưng có cần khóc đến vậy không? Cố Hoài Đình thở dài: “Anh có thể hiểu cậu bé. A Ẩm à, em không biết đâu, từ lúc anh trở về đây, anh thèm món em nấu đến phát điên. Nếu là thời bình, có lẽ anh còn có thể đi khắp thế giới, may ra tìm được món nào có hương vị tương tự. Nhưng đúng lúc chiến tranh diễn ra ác liệt, ngày nào cũng ăn những bữa cơm tập thể khổng lồ, thật sự không thể chịu nổi! Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương