Khi Lưu Tùng nói ra câu đó, sắc mặt của Lưu Đồng lập tức tái nhợt. Ngay cả Giang Nhất Ẩm cũng nhận ra sự thay đổi sắc mặt này, làm sao Tề Nhạc Ninh có thể không thấy được? Anh lo lắng hỏi: “Đồng Đồng, em không khỏe ở đâu sao? Để anh đưa em đến bệnh viện.” Lưu Đồng giơ tay ngăn cả hai lại, ánh mắt chùn xuống, lộ rõ sự lo lắng và hổ thẹn. Ánh mắt Giang Nhất Ẩm sắc bén hơn, vẫn còn giữ lại sự uy nghiêm cô đã luyện được từ thời kỳ tận thế. Khí chất ấy không phai nhạt theo thời gian mà ngược lại còn đậm nét hơn, khiến người đối diện khó chịu. Lưu Đồng không dám nhìn thẳng, chỉ biết lảng tránh ánh mắt của Giang Nhất Ẩm. Giang Nhất Ẩm từ từ lên tiếng: “Cô Lưu, có lẽ cô nên giải thích một chút.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương