Tuy nhiên, họ có A Hùng, một người không bao giờ chịu thua trong chuyện ăn uống. A Hùng dựa vào thân hình khổng lồ của mình để chen vào đám đông, và những người khác bám theo anh ta, bất ngờ mở ra một “đại lộ” giữa đám đông. “Chủ quán, chủ quán!” A Hùng hớn hở nhào tới quầy, mắt dường như ngấn lệ. “Hu hu hu, chủ quán, cuối cùng chị cũng về rồi. Nhìn em xem, em gầy đi vì đói rồi...” Giang Nhất Ẩm liếc mắt nhìn anh ta từ đầu đến chân, thật sự không thấy anh ta gầy đi chút nào. Tôn Hạo theo sát phía sau, không do dự vỗ một cái vào lưng A Hùng, đảo mắt: “Gầy? Cậu có hiểu sai về lượng ăn của mình không? Ngày nào cậu cũng là người ăn nhiều nhất đấy.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương