Lam Lăng vừa nói xong, lập tức bị A Trần đe dọa bằng cách nhe răng ra, như thể sắp đánh nhau. Giang Nhất Ẩm cảm thấy rất bất đắc dĩ, quả nhiên một đứa trẻ không được dạy dỗ tử tế sẽ dễ dàng trở thành một đứa trẻ ngang ngược. Tuy nhiên, may mắn là A Trần vẫn chịu nghe lời cô, nên bây giờ chính cô phải ra tay. Cô mặt đanh lại, nghiêm túc nói: “A Trần!” Cậu bé giật mình, đứng yên một lúc rồi mới chậm rãi quay người lại, ánh mắt đảo qua đảo lại, ngó trái ngó phải, nhưng nhất quyết không nhìn cô. Nhìn đôi mắt lanh lợi đảo nhanh như thế, cô biết ngay cậu đang nghĩ cách trốn tránh, khiến cô suýt nữa bật cười. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương