Vừa mới thở phào một chút, giờ lòng cô lại trĩu nặng. Giang Nhất Ẩm vội vàng hỏi: “Tĩnh Tĩnh đã xảy ra chuyện gì?” Trịnh Huệ Quyên trông như sắp khóc: “Ban đầu con bé cũng ở bệnh viện chờ, nói muốn được thấy em bé đầu tiên. Nhưng vừa lúc em bé được sinh ra, có lẽ vì thiên phú quá mạnh, nhưng lại quá nhỏ nên không kiểm soát được, bộc phát ra dị năng rất mạnh. Em cũng biết là sức khỏe của Tĩnh Tĩnh xưa nay không tốt, nên không chịu nổi, bây giờ đã được đưa vào cấp cứu rồi.” Trịnh Huệ Quyên vốn luôn đặc biệt lo lắng cho tình trạng sức khỏe của người thân này, nhưng giờ người đã vào phòng cấp cứu mà cô ấy vẫn chạy đến tìm cô, có thể thấy tình hình cấp cứu không mấy khả quan. Giang Nhất Ẩm cũng rất có cảm tình với cô bé Tĩnh Tĩnh, nghĩ đến chuyện này lòng cô lại quặn thắt. Cô vội hỏi: “Tình hình hiện tại thế nào rồi?” Khoé mắt của Trịnh Huệ Quyên chảy ra một dòng nước mắt: “Không ổn lắm, bác sĩ nói cơ thể của Tĩnh Tĩnh đã chịu quá nhiều ảnh hưởng từ tác dụng phụ của dị năng, thực ra đã rách nát tơi bời từ lâu rồi. Lần này bị tác động quá mạnh, các nguy cơ tiềm ẩn trước đó đều bùng phát, rất nguy hiểm...” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương