Giang Nhất Ẩm không thể tin nổi: “Cậu cũng không cần làm quá lên như thế đâu, chúng ta có phải đi ra ngoài không gian đâu, lần sau chẳng phải lại gặp thôi sao? Tề Nhạc Ninh giữ chặt cánh tay cô, cuối cùng cũng thốt lên lời thật lòng: “Đi thì được thôi, nhưng chị mang luôn mấy con chó đi đi! Thì ra là chuyện này, cô nhịn cười, liếc mắt nhìn Cố Hoài Đình, anh thì thầm: “Yên tâm, nếu cậu ta chạy trốn, anh có cách bắt về cho em. Cô không hề nghi ngờ khả năng của anh, nên làm theo lời của Tề Nhạc Ninh: “Được rồi, chị sẽ dẫn mấy con chó đi. Nhưng cậu liệu mà giữ yên thân, đừng để xảy ra chuyện gì nữa, không thì chị sẽ đánh gãy chân cậu đấy. “Đánh gãy chân người ta là phạm pháp đó. Cậu bé nghịch ngợm lẩm bẩm, nghĩ rằng mình đang nói thầm. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương