Giang Nhất Ẩm thẳng thừng nhét cái lọ vào túi của mình: “Thứ này tôi thu giữ rồi. Tôi hỏi cậu, cậu có thể đi đúng đường một lần được không? Sư phụ đã dạy cậu như vậy sao!” Tề Nhạc Ninh đã khóc đủ, tâm trạng nặng nề trong lòng cũng phần nào được giải tỏa, nên khả năng đấu khẩu lại trở về. Anh ta khàn giọng đáp: “Nếu như ông ấy không thiên vị cô, tôi làm sao lại...” Bốp! Cô không định nhân nhượng thêm nữa, trực tiếp đấm thẳng vào đầu anh ta. Tề Nhạc Ninh không phòng bị, trán đập vào bia mộ, những gì định nói tự nhiên bị ngắt lời. Cô cười lạnh: “Cậu cứ luôn nói sư phụ thiên vị, vậy bằng chứng đâu? Từ nhỏ đến lớn, chúng ta ăn mặc giống nhau, công cụ học nấu ăn cũng là hai bộ y hệt. Ngoài chuyện cuối cùng sư phụ giao lại nhà hàng cho tôi, còn điều gì giữa chúng ta là khác nhau?” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương