Vì báo thù, không tiếc lấy tự thân làm mồi nhử, không tiếc từ bỏ hoàng vị lấy dễ như trở bàn tay, cũng phải cho Trần Hoàng liên tiếp nhận đả kích trầm trọng, đây thật sự không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm ra. Hoài Vương cười cười, hỏi: “Đường đại nhân làm, chính là chuyện con người làm?” Đường Ninh hỏi: “Ngươi có ý gì?” Hoài Vương nhìn vào ánh mắt của hắn, hỏi: “Ta nên gọi ngươi là Đường đại nhân, hay là... Quốc chủ bệ hạ?” Đường Ninh im lặng một lát, ánh mắt nhìn về phía hắn, hỏi: “Phúc Vương cũng là người của ngươi?” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương