Những ngày này bởi vì chuyện Lương quốc dư đảng, kinh sư trở thành thần hồn nát thần tính, Đường Ninh cùng Tiểu Tiểu đang ở trong viện ngắm sao, bên ngoài đã có hai nhóm tuần tra vệ sĩ chạy qua.

Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn quần tinh sáng chói trên trời, hỏi: “Ca ca, mẹ trước kia có nói qua, người sau khi chết, liền sẽ biến thành ngôi sao trên trời, ở trên trời nhìn chúng ta, có phải như vậy hay không?”

“Có lẽ vậy...” Đường Ninh không đành lòng vạch trần huyễn tưởng của thiếu nữ, nói cho nàng ngôi sao trên trời thật ra là từng khối không khí to lớn, dựa vào phản ứng tổng hợp hạt nhân bên trong sinh ra phóng xạ hướng ra phía ngoài cùng lực hút hướng vào bên trong cùng nhau cân bằng mà bảo trì ổn định, càng sẽ không nói cho nàng, trên mặt trăng không có Hằng Nga cùng Quế Thụ, đó chỉ là những tảng đá lớn mấp mô.

Đường Ninh đi qua, nhẹ nhàng sờ lên đầu nàng, hỏi: “Nhớ nhà?”

Tiểu Tiểu lắc đầu, nói: “Nơi này chính là nhà của ta.”