Sắc mặt Đường Hoài đột biến, cười khan nói: “Ngụy công công nói thế là có ý gì?”

“Ta chỉ là một nô tài phụ trách truyền lời.” Ngụy công công cười cười nhìn Đường Hoài: “Đường đại nhân hẳn là hiểu ý của bệ hạ, ta đi đây, bệ hạ vẫn đang chờ.”

Đường Hoài ôm quyền lần nữa, nói: “Ngụy công công đi thong thả.”

Hắn nhìn theo bóng lưng của Ngụy công công tới khi ông ta biến mất trong tầm mắt, trên mặt hắn lộ ra một tia âm trầm, nắm đấm trong tay áo không ngừng nắm chặt rồi lại buông ra.

Cuối cùng, hắn cũng chỉ đành cắn răng, quay người rời đi.