Trước khi kỳ nghỉ hè bắt đầu, ba người Dịch Thầm đã thuê một văn phòng nhỏ, dự định sẽ chuyển dần công việc từ nhà sang đó. Trước đây, ba người họ thường ngồi quanh bàn phòng khách để viết mã, xung quanh là các máy móc và đồ ăn vặt ăn dở vứt lung tung khắp nơi. Càng đông người, nhà cửa càng bừa bộn. Mỗi khi mọi người rời đi, ngôi nhà trông như một đống lộn xộn. Chung Ngâm không đến mức bị ám ảnh sạch sẽ, nhưng cô cũng không thể chịu được cảnh tượng này. Trước đây, cô thường giúp dọn dẹp, nhưng sau khi Dịch Thầm phát hiện, anh liền yêu cầu Sở Thành Tinh phải tự dọn dẹp đồ đạc của mình, và bản thân anh cũng chủ động dọn dẹp nhà cửa, nhờ vậy mà nơi này không biến thành một cái ổ lợn. Giờ họ đã thuê một văn phòng mới, nên những thứ ở nhà cũng cần được chuyển đi, và sau này họ sẽ không trở lại làm việc ở đây nữa. Sở Thành Tinh ôm chiếc gối hình ngôi sao năm cánh mà cậu hay dựa vào trên ghế sofa, mặt mũi đầy vẻ lưu luyến: “Tôi không muốn đi, tôi không muốn rời khỏi đây. Nơi này đã là nhà của tôi rồi.” “Đây là nhà của tôi.” Dịch Thầm đá cậu một cái không thương tiếc: “Dọn hết mấy thứ linh tinh của cậu đi, rồi cuốn xéo.” Ở đây bao lâu, đồ đạc của Sở Thành Tinh chất đống nhiều nhất, từ tai nghe đến bàn phím có mấy bộ, thật sự biến nơi này thành ổ của mình. Biết rằng họ sắp chuyển đi, Quách Đào còn đặc biệt tính toán, chọn một ngày lành tháng tốt. “Mùng 8 tháng 7,“ cô giơ ngón tay lên, trông như một chuyên gia phong thủy cao siêu bí ẩn, “Đảm bảo các tổng tài tương lai sẽ phát đạt, phát tài.” Dịch Thầm không bao giờ tin mấy chuyện mê tín này, nhưng nể mặt cô em dâu, anh vẫn đáp lại một tiếng đồng ý. “Đào Đào bảo mùng 8 tháng 7, thì các cậu cứ chuyển vào mùng 8 tháng 7,“ Chung Ngâm tỏ ra rất nghiêm túc, nhìn biểu cảm thờ ơ của Dịch Thầm mà không nhịn được nhấn mạnh, “Nghe chưa?” Dịch Thầm hừ lạnh: “Nghe rồi.” Anh quay sang hai người kia: “Còn hai cậu?” Sở Thành Tinh nhanh nhảu giơ tay: “Tôi luôn nghe lời hai chị lớn!” Lưu Tín Vĩ cười hiền, gật đầu: “Cầu chút may mắn cũng tốt mà.” Sau khi thảo luận xong, mọi người lần lượt rời đi. Dịch Thầm nhìn Chung Ngâm với vẻ thờ ơ, giơ tay chọc vào đầu cô: “Không ngờ em cũng mê tín đấy nhỉ.” Cuối cùng, anh còn thêm một câu đầy trêu chọc: “Tương lai là nữ MC quốc dân cơ mà.” Dạo này hệ thống đã ổn định hơn, anh không còn bận rộn như trước, nên hai người thường dành thời gian ở bên nhau. Có khi là cùng xem phim, có lúc chẳng làm gì cả, chỉ đơn giản là ngồi tựa vào nhau trò chuyện. Tối hôm đó. Sau khi xem xong *Kẻ mộng mơ*, Chung Ngâm dựa vào vai Dịch Thầm, cảm xúc dâng trào: “Tương lai em cũng sẽ thực hiện ước mơ của mình, trở thành nữ MC quốc dân, bật TV là thấy em, anh tin không?” Dịch Thầm đặt tay lên tóc cô, nhướng mày: “Tin chứ, vợ anh giỏi thế này, em không thành công thì ai thành?” Ánh mắt Chung Ngâm nhìn anh dịu dàng chưa từng thấy. Nhưng ngay giây tiếp theo. Anh như không thể nhịn nổi, rung cả vai mà cười điên cuồng: “Vợ ơi, sao em còn ngây thơ hơn cả anh tưởng thế.” Chung Ngâm sững người trong giây lát, mặt ửng hồng, tức giận đánh vào người anh: “Dịch! Thầm!” “Đừng bạo lực thế chứ.” Anh thản nhiên nắm lấy tay cô, “Nữ MC quốc dân tương lai phải đoan trang, dịu dàng, không đánh người chứ. Cẩn thận anh thu thập chứng cứ rồi tố cáo em đấy.” Thái độ của Dịch Thầm khiến Chung Ngâm nhớ đến thời cấp ba, mấy cậu bạn nghịch ngợm trong lớp hay trêu chọc các bạn gái, càng lớn càng lộ rõ bản chất. Trước kia còn cố tỏ ra đàng hoàng, bây giờ thì không thèm giấu diếm nữa, bản chất lưu manh càng ngày càng lộ rõ. Cô không chịu nổi nữa, quyết định trả thù. Trong đầu nghĩ ngợi một lát, cô bắt đầu bắt chước dáng vẻ hôm nọ của anh khi lo lắng đến mức rơi nước mắt vì trò chơi ra mắt không suôn sẻ. Cô giả vờ ỉu xìu, còn bắt chước giọng trầm trầm của anh: “Ngâm Ngâm, em có thất vọng về anh không~” Quả nhiên. Nghe đến đó, đầu Dịch Thầm như bốc khói, mặt đỏ bừng lên. Anh đã để mất mặt quá nhiều lần trước mặt cô rồi. Chung Ngâm tiếp tục nói: “Anh không giàu bằng Lý Kỳ Nghiệp, không trưởng thành, anh chẳng hơn được gì...” Chưa nói hết câu, Dịch Thầm với khuôn mặt đỏ bừng đã nhào tới: “Chung! Ngâm!” Khi anh bị chọc tức, chắc chắn sẽ không có gì hay ho. Anh cố tình cù cô, sức lực rất lớn, hai tay của Chung Ngâm bị giữ chặt, không tài nào né tránh được. Hai người cứ thế quấn quýt một lúc lâu, anh lại bắt đầu không nhịn được mà trở nên kích động. Chung Ngâm bị chọc tức thật sự, cô không nhân nhượng, liền “phập” một cái đóng sập cửa phòng ngủ lại, còn khóa trái, ngủ ngon lành bên trong. Chỉ còn lại Dịch Thầm một mình bên ngoài, tắm nước lạnh cho hạ hỏa. Tỉnh lại từ những ký ức vụn vặt ấy, Chung Ngâm lặng lẽ nhìn anh một cái. Nói về chuyện mê tín, hai năm trước cô cũng là một người kiên định với chủ nghĩa duy vật, nhưng có những thứ thật sự không thể không tin. Vào lần đầu tiên cô gặp Dịch Thầm, Quách Đào đã bấm quẻ và nói rằng duyên lành của cô chính là Dịch Thầm. Khi đó cô không thèm để ý. Duyên lành gì chứ, phải là Lâm Dịch Niên mới đúng, sao lại có thể đến lượt Dịch Thầm được? Kết quả, vòng qua vòng lại, ngược đời ngược lối, cuối cùng vẫn là anh. Thật là nghiệt duyên. Chung Ngâm trong lòng cảm thán ngàn vạn lần, gương mặt hiện lên vẻ sâu xa khó lường: “Thiên cơ bất khả lộ.” Dịch Thầm cười khẩy: “Thần thần bí bí.” Ngày 8 tháng 7, Dịch Thầm cùng hai người bạn đã tổ chức một buổi khai trương nhỏ. Địa điểm là tại một tòa nhà văn phòng không xa trường học, hiện tại nhân sự chỉ có ba người bọn họ, diện tích không lớn, chỉ là một phòng đơn. Nhưng ở Bắc Kinh, đất chật người đông. Văn phòng này tuy nhỏ nhưng giá thuê cũng đủ khiến người ta kinh ngạc. Dịch Thầm vẫn giữ thái độ không quan tâm: “Không thiếu tiền.” Thật đúng kiểu phát tài rồi hóa hợm. Chung Ngâm thầm nghĩ. Lưu Tín Vĩ còn rất có tâm khi đặt làm biển hiệu công ty, treo ngay trên cửa phòng. Hôm đó, cả nhóm đến tham quan văn phòng mới. Văn phòng tuy nhỏ chỉ có ba, bốn bàn làm việc nhưng không gian rất thoải mái, lại ở tầng cao, nhìn qua cửa kính, có thể ngắm dòng xe cộ tấp nập bên dưới. Khi mọi người đã ra về, Chung Ngâm vẫn nán lại một chút, đứng trước cửa sổ, nhìn xa xăm, cảm giác kỳ vọng về tương lai bỗng trỗi dậy mạnh mẽ. “Bước qua đây.” Đột nhiên, Dịch Thầm kéo ghế, vẫy tay gọi cô. Chung Ngâm bước tới: “Gì thế?” Anh đứng dậy, bất ngờ ấn cô ngồi xuống: “Cảm giác thế nào?” Trên đầu Chung Ngâm xuất hiện một dấu hỏi chấm: “Hả?” Cô gật gù, đánh giá: “Ghế này ngồi thoải mái phết.” “Đây là ghế của sếp.” Dịch Thầm chống tay lên tay vịn, cúi người xuống nhìn cô, nhướng mày, “Cho bà chủ ngồi trước.” “Tại sao em lại phải ngồi trước?” “Vì em mang lại may mắn cho anh, phải lấy lộc từ bà xã chứ.” “Phì.” Chung Ngâm bật cười. Cũng khá mê tín đấy chứ? “Vậy giờ để em ôm sếp nhỏ một cái nữa, có phải càng may mắn không?” Dịch Thầm liền cúi người bế cô lên, xoay lại ngồi xuống ghế, để cô ngồi trên đùi mình. Hai người nhìn nhau. Cả hai đều không nhịn nổi cười, quay mặt đi cười đến rung cả vai. Dịch Thầm vừa cười vừa chửi: “Ngốc thật.” Sau khi công ty khai trương, Dịch Thầm cũng bắt đầu đi làm một cách có nề nếp. Buổi sáng, Dịch Thầm và Chung Ngâm cùng đi làm, buổi tối anh lại đến đón cô, cùng về nhà. Hôm đó là cuối tháng bảy, trò chơi đã ra mắt được vài tháng, đến giai đoạn chia lợi nhuận. Hôm đó, Chung Ngâm đến cùng họ dự buổi tiệc nhỏ. Khi thấy một nửa số tiền trong tài khoản phải chuyển cho Đạt Phi và nền tảng, Sở Thành Tinh bắt đầu cảm thấy xót xa, than thở: “Đúng là tư bản! Lý Kỳ Nghiệp chỉ nằm đấy cũng kiếm được khối tiền.” “Không có đầu tư thì chúng ta cũng không làm được.” Lưu Tín Vĩ vẫn giữ được lý trí, nhẹ giọng nói, “Nhưng lần này, tiền trong tài khoản công ty nên giữ lại, phần tiếp theo cần đầu tư lớn, tránh gọi thêm vốn đầu tư, tốt nhất vẫn là giữ cổ phần của mình.” Sở Thành Tinh gật gù đồng ý. Bây giờ họ đã có chút tiền trong tay, có thể tiếp tục phát triển, trừ khi gặp khó khăn lớn, còn lại không cần gọi thêm đầu tư để tránh loãng cổ phần. Tuy nhiên, mọi chuyện đều có hai mặt, nếu thua lỗ, tất cả cũng là tiền của mình bị mất. Chớp mắt, kỳ nghỉ hè đã trôi qua quá nửa, thời gian đã sang trung tuần tháng tám. Hôm ấy, Dịch Thầm nhận được cuộc gọi từ mẹ, hỏi anh vì sao cả kỳ nghỉ hè không thấy tăm hơi đâu. Anh uể oải bật loa ngoài điện thoại: “Bận thôi.” Mẹ anh hừ một tiếng: “Ối chà, giám đốc Dịch bận rộn thế cơ à, cha mẹ không cần nữa à?” “Mẹ chẳng phải cũng chả buồn để ý đến con sao.” Dịch Thầm đáp, “Trước kia mỗi lần con gọi về, mẹ chỉ có hai chữ thôi: 'Hết tiền.'” “...” Thật ra, bà không quen lắm việc cả năm trời không thấy con trai xin tiền, nên bây giờ bà có chút lúng túng, khẽ ho một tiếng: “Được rồi, bớt nói linh tinh.” “Chung Ngâm có nhà không? Dạo này nó có rảnh không?” “Đang tắm,“ Dịch Thầm đáp, “Có việc gì không mẹ?” “Anh trai con có bạn gái rồi, cuối tuần này sẽ đưa về nhà ăn cơm.” Giọng mẹ anh tràn đầy vui mừng, bà nói nhanh: “Hai đứa cũng về nhà nhé, gặp mặt chị dâu tương lai của con.” Dịch Thầm suýt thì làm rơi điện thoại, phát ra một âm thanh đầy bất ngờ: “Hả?” “Hả cái gì, chuyện này con không biết à?” Bà nói, “Mẹ nói với con từ trước rồi còn gì? Anh trai con cũng lớn tuổi rồi, lần này mẹ chọn mấy tấm ảnh, ép anh ấy chọn một cô đi gặp mặt, thế là anh ấy chọn ngay chị dâu con...” Những lời sau đó, Dịch Thầm chỉ nghe qua loa, đầu óc đang hồi tưởng lại. Mấy tháng trước anh bận đến mức gần như không liên lạc với Dịch Trì. Thi thoảng về nhà, anh có nghe mẹ nhắc đến chuyện mai mối. Nhưng chuyện đó là đề tài quen thuộc, nghe qua rồi quên luôn. Không ngờ lần này lại thành thật. Dịch Thầm nhếch môi: “Biết rồi, cuối tuần chúng con sẽ về.” Chung Ngâm tắm xong bước ra, nghe nói Dịch Trì đã có bạn gái, cô cũng ngạc nhiên không kém, không nhịn được thốt lên: “Không biết anh Dịch thích kiểu con gái như thế nào nhỉ.” Dịch Thầm cũng hơi bối rối. Vì hai anh em cách nhau quá xa về tuổi tác, chủ đề nói chuyện cũng ít, từ nhỏ họ đã không chơi chung với nhau. Khi Dịch Thầm còn đang bị ông nội đánh đòn chạy khắp sân, thì Dịch Trì đã đi dự hội nghị ở Liên Hợp Quốc rồi. Trong ký ức của Dịch Thầm, Dịch Trì luôn là kiểu người quy củ đến phát chán, bên ngoài thì giả vờ đứng đắn, nhưng thực chất lại là kẻ thâm hiểm chẳng kém ai. Anh ta có mục tiêu rất rõ ràng, đó là làm quan. Tính cách rất giống bố họ, nhưng so với bố, anh ta lại bao dung hơn, có khi Dịch Thầm gây họa, anh ta sẽ ra tay giải quyết hậu quả. Bao nhiêu năm trời luôn đắm chìm trong các mưu mô quyền lực, kết quả là nói đến chuyện mai mối là mai luôn, bao nhiêu thời gian đâu, mà đã sắp dẫn bạn gái về ra mắt. Nghe mẹ nói, cuối năm còn làm đám cưới. Chậc. Dịch Thầm thở dài một tiếng. Nhìn thấy Dịch Thầm đột nhiên thở dài, Chung Ngâm nhìn anh, không nhịn được cười: “Anh trai anh có bạn gái, sao anh lại thở dài?” Anh khoác tay lên vai cô, bỗng dưng nói: “Anh cứ tưởng chúng ta sẽ cưới trước.” ...Anh lấy đâu ra tự tin thế? Chung Ngâm nghẹn lời vài giây: “Có phải anh đang nghĩ nhiều quá không?” “Lẽ ra tháng mười hai sang năm anh có thể đăng ký kết hôn với em rồi.” Dịch Thầm bực bội vò đầu, “Giờ thì sao? Phải kéo dài thêm một năm nữa.” Nói đến lại thấy bực. Anh thật lòng nghĩ như vậy... “Anh có nghĩ đến chuyện,“ Chung Ngâm không nhịn được, dè dặt nói, nhắc nhở anh, “Kết hôn cũng cần phải hỏi ý kiến của em không?” Dịch Thầm: “...” Sau vài giây im lặng, anh quay đầu nhìn cô. Vẫn là câu nói quen thuộc: “Em muốn chơi đùa với anh hả?” Chung Ngâm: “...” “Em đã chơi đùa anh đủ rồi, còn không chịu cưới, tin anh báo cảnh sát bắt em không đấy, Chung Ngâm.” Chung Ngâm: “...”