Cố Mân từ nhỏ đã luôn chơi cùng với Dịch Thầm, thường xuyên theo sau anh ấy đến căn nhà cổ của gia đình Dịch Thầm, tức là nơi ông nội của anh sống. Ban đầu, Cố Mân nghĩ rằng nhà Dịch Thầm có nhiều anh em, theo đó sẽ có anh lớn dẫn mình đi chơi. Nhưng sau vài lần đến đó, cậu chỉ ước mình không bao giờ phải đặt chân vào nữa. Quy củ quá nhiều. Dậy sớm, tập thể dục, đứng phải như cây tùng, ngồi phải như cái chuông, ăn không nói, ngủ không cười… Thật sự là một cực hình. Vì thế, việc Dịch Thầm nổi loạn và bị gia đình Dịch xử lý cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. “Đã đoán được mà còn hỏi.” Dịch Thầm xé gói mì ly. Đây là bữa tối của anh. Bây giờ, Chung Ngâm suốt ngày làm việc ở đài truyền hình, không ở nhà ăn tối. Cố Mân nhún vai: “Vậy thì làm riêng đi, trước giờ anh có đồng ý đâu.” Dịch Thầm thản nhiên nói: “Ai cho tôi tiền làm? Lấy miệng làm à?” Cố Mân gãi đầu. Cậu cũng không hiểu sao đột nhiên anh trai mình lại trở nên sa sút như vậy. “Vậy anh định làm gì bây giờ?” Cố Mân hỏi thăm dò, “Nghe theo gia đình sắp xếp công việc à?” Dịch Thầm cúi đầu nhìn ly mì: “Có lẽ thế.” Bất chợt, âm thanh ghế bị kéo mạnh vang lên từ phía đối diện, một bóng người cao ráo đứng dậy, giống như một ngọn núi đứng sừng sững. “Này.” Người đó đút tay vào túi quần, ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn qua: “Dịch Thầm, tôi thật coi thường anh .” “?” Lại đến rồi? Cố Mân lập tức xắn tay áo lên, không quan tâm đến chuyện gì liền muốn lao tới đánh người: “cậu là cái thá gì mà dám —” Nhưng bị Dịch Thầm giữ lại. “Là cậu.” Anh đứng dậy, nhìn đối phương một cách thờ ơ. Sở Thành Tinh nhún vai, giọng điệu châm chọc: “Còn nhớ đến tôi cơ đấy.” “Thế này chắc phải vui lắm nhỉ.” “……” Sở Thành Tinh tháo tai nghe ra: “Này, hồi trung học anh chẳng phải rất ngông nghênh sao? Không phải anh nói sẽ làm game 3A đối trọng với *RDR2* trong nước à? Bây giờ thì câm rồi?” Dịch Thầm vẫn giữ thái độ không mấy bận tâm, anh ấn Cố Mân ngồi xuống, tiếp tục ăn mì. Sở Thành Tinh bước đến gần: “Này, anh nói gì đi chứ.” “Bệnh tuổi teen lại tái phát à?” Dịch Thầm bực bội nói. “Dịch Thầm, anh chẳng phải chỉ thiếu người làm thôi sao?” Sở Thành Tinh nhìn chằm chằm vào anh, “Cuối tháng này tôi sẽ nhập học, tôi sẽ cùng anh làm.” Dịch Thầm thậm chí không thèm ngẩng đầu: “Muốn làm thì tự làm.” “Không ngờ thật đấy,“ Sở Thành Tinh nghiến răng, đôi mắt đỏ hoe vì tức giận, “tôi thật không ngờ anh lại là loại phế vật như thế.” “Này, cậu nói năng cẩn thận đấy!” Cố Mân không hiểu tại sao anh trai mình hôm nay lại nhịn giỏi đến vậy, nhưng bản thân thì không thể nghe nổi nữa, “cậu hiểu cái quái gì? cậu có biết anh tôi đang gặp khó khăn gì không?” Sở Thành Tinh đã bình tĩnh lại: “tôi không quan tâm khó khăn gì, nhưng người dễ dàng nói bỏ cuộc thì chỉ là phế vật.” Nói xong, cậu ta cười lạnh rồi quay lưng bỏ đi. Cố Mân tức giận đến đỏ mặt, suýt nữa muốn đuổi theo để đánh cho một trận. Quay đầu lại nhìn. Dịch Thầm cúi thấp đầu, hơi nước bốc lên che khuất đi đôi mắt của anh, không thể nhìn rõ biểu cảm. Trời nhanh chóng tối đen. Chẳng bao lâu sau, Dịch Thầm nói muốn đi, Cố Mân cũng đi theo. Cậu định gọi xe, nhưng Dịch Thầm ngăn lại: “Gọi xe làm gì.” Cố Mân ngơ ngác: “Hả?” “Từ đây ra ga tàu điện ngầm chỉ năm trăm mét, đi bộ không nổi à?” Nói xong, Dịch Thầm uể oải bước đi trước. Cái gì? Đây là lời mà anh trai mình có thể nói sao? Cố Mân sững sờ. Xong rồi. Anh trai mình thật sự đã thay đổi rồi. Đây là một trong số ít lần trong đời Cố Mân đi tàu điện ngầm. Giờ này có khá nhiều người làm việc về muộn, trên tàu điện ngầm người đứng người ngồi chật kín. Đang là mùa hè, mùi mồ hôi bốc lên từ cơ thể mỗi người khiến không khí trở nên ngột ngạt. Trong lòng Cố Mân chỉ biết kêu cứu. Nhà cậu cách tiệm net không xa, chỉ vài trạm là đến. Nhưng Dịch Thầm phải đến đón Chung Ngâm ở đài truyền hình, còn mười trạm nữa. Với chiều cao một mét tám bảy, không có chỗ ngồi, anh đứng tựa vào cửa tàu, đi suốt cả quãng đường. Trước khi xuống tàu, Cố Mân không nhịn được nữa, chuyển khoản hai ngàn tệ qua cho anh. [Anh cầm lấy mà tiêu tạm, không cần phải trả lại em.] Ngay lập tức, Dịch Thầm trả lại. [cậu nghĩ tôi đi ăn xin đấy à?] [Không cần.] [tôi còn tiền.] Quả thực Dịch Thầm vẫn còn tiền. Chỉ là anh không thể tiêu pha bừa bãi như trước nữa, phải tiết kiệm. Chất lượng cuộc sống của anh có thể tệ hơn một chút cũng không sao. Nhưng chẳng lẽ để Chung Ngâm cùng phải giảm theo à? Thế thì còn làm đàn ông làm gì. Trên đường về, lòng Cố Mân nặng trĩu, như có một tảng đá đè chặt. Tình cảm của cậu dành cho Dịch Thầm khác hẳn với bất kỳ ai. Cậu lớn lên dưới sự che chở của anh ấy. Hồi nhỏ cậu gầy gò, thấp bé, thường bị bạn bè cùng trang lứa bắt nạt. Dịch Thầm khi đó cũng chỉ lớn hơn cậu một tuổi, cao hơn không đáng kể, thế mà cứ phải đánh nhau đến trầy da tróc vảy cũng không cho phép ai bắt nạt cậu. Cố Mân nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn không nhịn được mà tìm đến Chung Ngâm. Chung Ngâm vừa mới kết thúc một ngày làm việc. Mấy ngày nay, cô cảm thấy đặc biệt mệt mỏi. Sau khi hoàn thành công việc trong ngày, tổ trưởng còn bắt cô ở lại, đối diện với camera của trang chính thức để phát sóng trực tiếp. Cô không cần phải làm gì nhiều, chỉ là trò chuyện bình thường, trả lời bình luận và tin nhắn của khán giả. Nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thực tế lại rất tốn chất xám, mỗi câu trả lời đều phải suy nghĩ kỹ càng. Khi đến giờ kết thúc buổi phát sóng. Chung Ngâm gục đầu vào tay, cảm giác mệt mỏi nặng nề bao trùm lấy cô. Tâm trí cũng trống rỗng, gần như hoàn toàn không nghĩ được gì. Cô lục tìm điện thoại, định hỏi Dịch Thầm đã đến đâu rồi. Ngay giây sau, cô nhìn thấy tin nhắn của Cố Mân, tò mò nhấn vào xem. [Chị Ngâm, chị an ủi anh em một chút đi.] [Anh ấy dạo này không ổn lắm.] Chung Ngâm nhíu mày, đánh máy: [Sao vậy?] [Em cảm thấy anh ấy không muốn làm game nữa.] [Cả người trông rất chán nản.] [Trên người cũng không có tiền.] [Và còn nữa...] [Hôm nay anh ấy thậm chí còn đi tàu điện ngầm.] [Không phải là tàu điện ngầm không tốt, nhưng chị đã bao giờ thấy anh ấy chịu khó đi bộ một quãng dài để chen vào tàu điện ngầm đầy người chưa?] Ngón tay của Chung Ngâm siết chặt lấy điện thoại, ánh mắt dừng lại trên những dòng tin nhắn đó, lòng dần trĩu xuống. [Chị Ngâm, chị khuyên anh ấy giúp em đi.] [Cảm giác như anh ấy chỉ nghe lời chị thôi.] Chung Ngâm mím môi, sau khi trả lời Cố Mân, cô đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Cô nhìn đồng hồ, chắc Dịch Thầm cũng sắp đến rồi. Cô đi xuống cầu thang và rời khỏi tòa nhà. Chung Ngâm nhìn thấy Dịch Thầm đang dựa vào cột, cúi đầu chờ đợi. Anh không chơi điện thoại, chỉ lặng lẽ nhìn vào một điểm không xác định nào đó. Như cảm nhận được điều gì, anh ngẩng lên nhìn cô. Vẫn giữ vẻ mặt nhàn nhạt, anh bước đến nắm tay cô, nhướn mày trêu chọc: “Nhìn anh đến ngẩn người luôn rồi? Chung Ngâm cẩn thận quan sát anh. Những câu hỏi trong lòng cô tạm thời chưa nói ra, cô nhìn đi chỗ khác: “Về nhà đã. Chung Ngâm đang suy nghĩ rất nhiều, chỉ muốn nhanh chóng về nhà để hỏi cho rõ, vì thế bước đi nhanh hơn bình thường. Tay cô bị Dịch Thầm nắm lấy, anh từ tốn nói: “Đi chậm thôi, đợi anh với. Đường từ đây về nhà cũng chỉ tầm mười mấy phút, thấy Dịch Thầm định gọi xe, Chung Ngâm cản lại: “Hôm nay không nóng, đi bộ về đi. Dịch Thầm nhìn cô một hồi lâu. “Em có muốn soi gương xem mặt mình rồi hãy nói câu đó không? Anh nhìn khuôn mặt trang điểm sắp không che nổi vẻ mệt mỏi của cô, “Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ với anh làm gì? Vừa nói, anh vừa vẫy tay gọi một chiếc xe, kéo cô lên xe ngồi. Bầu không khí giữa hai người trở nên nặng nề, cả quãng đường chẳng nói câu nào cho đến khi về nhà. Chung Ngâm đặt túi xuống, nhận lấy cốc nước mà Dịch Thầm đưa cho, uống một ngụm. Giả vờ như vô tình hỏi: “Hôm nay anh đi đâu? Dịch Thầm thoáng ngưng lại. “Hoặc để em hỏi theo cách khác, Chung Ngâm tiếp lời, “Dạo này ban ngày anh làm gì? “Sao vậy, Dịch Thầm luồn tay nghịch điện thoại một cách bừa bãi, vẫn giữ thái độ bất cần, “Em đang tra hỏi đấy à? Chung Ngâm “cạch một tiếng, đặt mạnh cốc nước xuống bàn. Không khí lập tức ngưng đọng. Ngón tay của Dịch Thầm dừng lại, anh liếc nhìn cô. “Dạo này chẳng có việc gì làm, ở nhà cũng chẳng có gì thú vị, anh khẽ nhếch môi, thờ ơ nói, “Thế là đi net chơi vài hôm. “Anh đến tiệm net chơi game? Dịch Thầm cúi gằm mặt. Chung Ngâm gật gù, rồi đột nhiên hỏi: “Dạo này anh có làm game nhỏ nào không? Cho em xem thử. “…Không có. “Có thời gian chơi mà không có thời gian làm? Dịch Thầm không trả lời. “Còn nữa, bây giờ anh còn bao nhiêu tiền? Nói cho em biết. Môi Dịch Thầm mím chặt, không nói thêm lời nào. Biểu cảm như thể vừa làm sai điều gì đó của anh khiến lòng Chung Ngâm mềm nhũn. Cô tiến lại gần, ngồi bên cạnh anh: “A Dịch, sao lại không nói với em? “Hửm? Anh gặp khó khăn, trong lòng có khúc mắc, sao không chia sẻ với em? “Em có lương, có sinh hoạt phí, sao lại để anh phải gánh hết mọi chi phí chứ? “Hơn nữa, anh mới hai mươi, khó khăn chỉ là tạm thời, sao phải ép bản thân căng thẳng như vậy? Cả căn phòng rơi vào im lặng. Đột nhiên, Dịch Thầm khịt mũi. Chung Ngâm nhìn sang, nhưng anh đã quay mặt đi. “Có chuyện gì vậy? Cô dịu dàng hỏi. Đột nhiên, Dịch Thầm đưa tay phải ra, kéo cô vào lòng, không để cô nhìn thấy biểu cảm rối loạn của anh. “Anh không vui. Ngâm à, anh không vui. “Anh không muốn em tham gia chương trình tạp kỹ. “Không muốn em lộ mặt và nói chuyện với đám người gọi em là vợ trên mạng. “…Hả? Chung Ngâm ngạc nhiên. Giọng của Dịch Thầm khàn khàn, đầy mâu thuẫn và bối rối: “Rời xa gia đình, anh chẳng là gì cả. Vòng tay ôm cô siết chặt hơn, giọng anh có chút ấm ức: “Em đi quá nhanh rồi. Anh không theo kịp. “Em chờ anh với. Chung Ngâm nhanh chóng nhận ra điều bất thường. Cô lập tức đưa tay lên chạm vào khóe mắt của Dịch Thầm. May quá. Tạm thời anh chưa khóc. “Đừng có mà sờ!” Anh giữ lấy tay cô, không cho cô chạm vào mắt mình, cố gắng kiềm chế giọng mũi, “Anh không khóc.” Trong lòng Chung Ngâm vừa buồn cười vừa cảm thấy chua xót. Cô ngẩng đầu lên, tay ôm lấy khuôn mặt anh, nhìn thẳng vào mắt anh với sự tập trung. Rồi cô nhẹ nhàng kéo cổ anh xuống, trao cho anh một nụ hôn dịu dàng. Cô bắt chước cách anh thường hay hôn cô, từ từ luồn vào giữa môi anh. Anh đơ người ra, ngơ ngác trước phần thưởng bất ngờ của tuần này, và trước lần đầu tiên cô chủ động hôn sâu. Khi khuôn mặt Dịch Thầm bắt đầu đỏ ửng, hơi thở rối loạn, và bàn tay anh gần như đã chạm đến sau đầu cô để phản ứng lại, thì Chung Ngâm bất ngờ rời ra và buông lời: “Em chẳng đợi đâu.” Tay anh dừng lại giữa không trung, đầu óc như tê liệt, khuôn mặt ngơ ngác với biểu cảm “Anh chỉ nói đùa mà em lại làm thật à“. Chung Ngâm không nhịn được cười, cô vò mái tóc anh, tay còn lại nắm lấy tay anh: “Ai có thể gần em hơn anh chứ?” “Chúng ta luôn bước đi bên nhau mà, đồ ngốc.”