Cảnh Thành Quốc Tế là khu chung cư cao cấp nằm ở trung tâm thành phố, tuy đã xây dựng khá lâu nhưng vẫn được quản lý tốt, môi trường sống và cảnh quan xanh đều thuộc hàng top ở Kinh thành.

Dịch Thầm đẩy hành lý vào, sau khi kiểm tra thông tin chủ sở hữu, anh kéo Chung Ngâm cùng bước vào tầng căn hộ.

Cửa vừa mở ra, Chung Ngâm thò đầu vào, ánh mắt quét qua một vòng.

Đây là một căn hộ lớn với thiết kế đơn giản, trang trí có lẽ do chính tay cô Cố lựa chọn, mang phong cách tinh tế và tối giản, giống hệt nhà của gia đình Dịch Thầm.

Nội thất trong nhà rất mới, rõ ràng là chưa có ai ở qua.

Dịch Thầm bước vào sau, cúi người sát tai cô, thì thầm: “Nhà anh thế nào?”

Chung Ngâm chẳng thèm đáp lại câu chọc ghẹo của anh: “Gu thẩm mỹ của cô Cố luôn rất tốt.”

Tiếng hừ nhẹ phát ra từ phía sau.

Dịch Thầm chịu không nổi cái nóng, vừa vào đã bật điều hòa, nằm dài vô lực trên ghế sofa, lười biếng nói: “Phòng ngủ chính ở bên kia, có nhà vệ sinh riêng, em đi xem đi.”

“Đây là nhà anh, anh không ở phòng ngủ chính à?” Chung Ngâm tiện miệng hỏi khách sáo.

“Được thôi,“ anh dạng chân ra, trông đầy vẻ thách thức, “Em mời anh ngủ cùng à?”

“Được thôi,“ Chung Ngâm chậm rãi thu lại ánh mắt, đáp lại thản nhiên: “Anh ngủ treo trên trần nhà nhé.”

Dịch Thầm: “...”

Chung Ngâm nhịn cười, bước vào phòng ngủ. Phải thừa nhận rằng, từ khi ở bên Dịch Thầm, tài ăn nói của cô đã có bước tiến rõ rệt.

Phòng ngủ chính được trang trí đơn giản, ấm cúng, tầm nhìn từ tầng cao rất đẹp, nhìn từ cửa sổ ra ngoài có thể thấy được cảnh dòng xe cộ tấp nập và khu thương mại gần đó.

Cô Cố vẫn luôn chu đáo, các vật dụng sinh hoạt đã được chuẩn bị đầy đủ.

Vì cả người dính đầy mồ hôi, mà tối còn phải ra ngoài đi bar, Chung Ngâm suy nghĩ một chút, quyết định đi tắm trước.

Cửa phòng ngủ phát ra tiếng “cạch” khi Chung Ngâm khép lại.

Nhìn thấy cô đóng cửa, Dịch Thầm quay đầu, dừng lại một lúc rồi bực bội ngồi dậy: “Này, em làm gì mà phòng bị như là có sói...”

“Em đi tắm.”

“...Ồ.” Dịch Thầm ngồi phịch trở lại ghế.

Ánh mắt anh cứ dán vào hướng phòng ngủ, cổ họng hơi ngứa ngáy.

Trong đầu bỗng nhiên nảy ra vài ý nghĩ mơ hồ.

Cô ấy có lẽ chỉ cách mình hai cánh cửa...

Chết tiệt.

Anh tự trách bản thân.

Liệu có thể hèn hạ hơn nữa không?

Dịch Thầm thở dài, đứng dậy đi quanh phòng, nhưng vẫn cảm thấy nóng nực.

Anh lập tức chỉnh điều hòa thấp xuống thêm hai độ, còn bật TV để át đi mọi âm thanh từ phòng ngủ — mặc dù thực tế chẳng có tiếng động gì.

Nhưng dường như vẫn có tiếng nước chảy vang lên bên tai.

Trong đầu anh lộn xộn toàn những suy nghĩ linh tinh không ngừng hiện ra.

Dịch Thầm bực bội lấy gối ôm che mặt.

Chung Ngâm tắm rửa, sấy tóc, trang điểm xong xuôi, tất cả công đoạn đã tốn mất một tiếng rưỡi.

Cô ngẩng lên nhìn, trời đã sẩm tối, phía xa bầu trời lờ mờ, vài ngôi sao lấp lánh đã bắt đầu xuất hiện.

Lâu thế à?

Mở điện thoại lên, thấy tin nhắn của Trịnh Bảo Ni, nhắc cô có thể xuất phát rồi.

Chung Ngâm vội thay quần áo.

Vì tối nay đi bar và thời tiết cũng nóng, cô không mặc váy dài mà chọn một chiếc áo trễ vai màu đen, kết hợp với quần soóc, tóc xõa dài.

Bên ngoài phòng yên tĩnh lạ thường, cả buổi trời mà thiếu gia nhà đó vẫn chưa làm loạn gì.

Xem ra, anh ấy kiên nhẫn hơn cô tưởng.

Chung Ngâm đẩy cửa bước ra.

Phòng khách không bật đèn, điều hòa để rất thấp.

Chung Ngâm rùng mình vì lạnh.

Chỉ có ánh sáng mờ nhạt phát ra từ chiếc sofa, nơi Dịch Thầm đang ôm gối nằm dài, không chút chỉnh tề, tai đeo tai nghe, toàn bộ sự chú ý dồn vào chiếc điện thoại.

Chung Ngâm lặng lẽ bước tới.

Khi nhìn thấy anh đang xem video dạy nấu ăn trên màn hình, cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Nghe thấy tiếng động, Dịch Thầm như bị giật mình, ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt khựng lại.

Anh thốt lên ngay: “Em mặc cái gì thế này?!

Chung Ngâm cúi đầu nhìn, ngơ ngác hỏi: “Em mặc gì cơ?

Dịch Thầm chống tay ngồi dậy, cau mày hỏi: “Em định đi đâu à?

“À, quên mất chưa nói với anh, bạn trong ban nhạc của Bảo Ni mới mở quán bar, mời em đến ủng hộ một chút.

Sắc mặt Dịch Thầm càng thêm trầm xuống, không tin nổi: “Em mặc thế này đi bar?

Chung Ngâm vươn tay chọc vào trán anh: “Bộ đồ này có gì sai? Trang phục bình thường thôi mà, bao nhiêu cô gái ngoài đường cũng mặc thế này.

“Nhưng họ mặc có đẹp bằng em không?

Dù giọng điệu của anh đầy khó chịu, nhưng lời nói ra lại làm cô cảm thấy buồn cười và dễ chịu.

Chung Ngâm vui vẻ ôm lấy cổ anh, hôn một cái lên má, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn: “Em đâu có nói là không dẫn anh theo.

Khi cô đột nhiên tiến gần, bờ vai và cổ trắng nõn của cô lộ ra ngoài, mịn màng như ngọc, mùi hương thơm ngát từ cơ thể mới tắm xong thoang thoảng bên mũi.

Yết hầu của Dịch Thầm khẽ chuyển động.

Anh không thể kiềm chế được lòng tham, nhướng mày, đưa ra điều kiện: “Đi thì được, nhưng cho anh hôn một cái.

Chung Ngâm thoáng sững lại, gò má bắt đầu nóng lên.

Nhìn thấy cô không có ý định né tránh, tim Dịch Thầm gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bàn tay to của anh giữ lấy sau gáy cô, hơi thở run rẩy, cúi đầu định hôn.

Rõ ràng nhiệt độ trong phòng chỉ có hai mươi độ.

Nhưng lòng bàn tay anh lại toát mồ hôi mỏng, chưa bao giờ anh cảm thấy việc này không chắc chắn đến thế.

Anh không biết...

Không biết hôn.

Nếu chẳng may cô không hài lòng, hoặc nếu như không bằng...

Bỗng nhiên.

Tiếng chuông điện thoại vang lên trong không gian yên tĩnh, phá tan bầu không khí lãng mạn ngay lúc đó.

Cả hai đều thả lỏng cơ thể.

Chung Ngâm hạ mi mắt: “Hình như là điện thoại của em.

Dịch Thầm cũng cứng ngắc trả lời: “Ừ.

“Em nghe đã. Chung Ngâm lấy điện thoại từ túi quần ra.

Là Trịnh Bảo Ni gọi: “Ngâm Ngâm, khoảng bao giờ cậu đến? Mọi người chỉ còn thiếu mỗi cậu thôi.

“Gần rồi, bọn tớ đang chuẩn bị ra ngoài. Chung Ngâm nói, “Tớ đi cùng Dịch Thầm.

“Chết tiệt, ba người các cậu đều dắt bạn trai theo à!

Trịnh Bảo Ni la lên: “Còn để người khác sống không đây!

Chung Ngâm bật cười, đáp thêm vài câu rồi cúp máy: “Chúng ta đi thôi.

Dịch Thầm bực bội vuốt tóc, đứng dậy: “Địa điểm ở đâu? Anh gọi xe.

Nửa tiếng sau, hai người đến quán bar.

Quán này nằm cách trường S hai con phố, vừa mới khai trương, khách đến đều là sinh viên, tiếng nhạc rock ồn ào vang vọng ra tận ngoài đường, náo nhiệt vô cùng.

Vừa xuống xe, những ánh mắt lác đác xung quanh đổ dồn về phía họ.

Cảm thấy người bên cạnh bắt đầu cứng ngắc, Chung Ngâm bèn nắm lấy tay anh.

Cả hai cùng bước vào quán bar.

Trên sân khấu chính, Chung Ngâm nhìn thấy Trịnh Bảo Ni đang say sưa biểu diễn, cô hào hứng vẫy tay chào.

Trịnh Bảo Ni đáp lại bằng một cái nháy mắt, rồi chỉ tay về phía một góc bàn.

Theo hướng chỉ tay của cô bạn, Chung Ngâm nhìn thấy một nhóm người đang ngồi ở đó.

Không phải là những gương mặt quen thuộc sao.

“Cả Cố Mân và Tống Tự cũng ở đây. Chung Ngâm thì thầm với Dịch Thầm, “Toàn người quen cả.

Dịch Thầm hừ lạnh: “Chẳng lẽ em còn muốn uống với người lạ?

“… Chung Ngâm kéo tay anh, “Đi không đây, anh trai?

Cố Mân lần đầu tiên thấy anh trai mình và Chung Ngâm xuất hiện cùng nhau dưới thân phận người yêu, không thể che giấu nổi sự phấn khích, không ngừng vẫy tay gọi: “Bên này này.”

Họ vừa ngồi xuống thì Trịnh Bảo Ni cũng dẫn theo bạn bè đến. Cô giới thiệu: “Đây là bạn trong ban nhạc của tôi, A Cảnh và A Kiệt.

Mọi người chào hỏi nhau.

“Hai vị muốn uống gì không? Chúng tôi có rượu rum vị mơ rất ngon, muốn thử không?

Chung Ngâm trầm ngâm một lúc. Vì chuyện lần trước, cô vẫn có chút ám ảnh với rượu.

Dịch Thầm nhanh chóng nói: “Cô ấy không uống đâu.

Chung Ngâm lại lên tiếng: “Vậy thì cho hai ly rượu rum nhé.

Hai người cùng lúc nói ra, khiến Dịch Thầm quay đầu nhìn cô. Chung Ngâm tiếp tục: “Cảm phiền nhé.

Bạn của Trịnh Bảo Ni rất nhiệt tình, sau khi gọi rượu, họ còn gọi thêm hoa quả và đồ ăn vặt.

Khi rượu được mang lên, Dịch Thầm khoanh tay nhìn cô, khẽ hỏi: “Lần trước em uống bao nhiêu thì say?

Chung Ngâm ngại ngùng sờ mũi: “Một ly.

Dịch Thầm liền ngồi thẳng dậy: “Vậy mà em còn dám—

“Vì hôm nay có anh ở đây mà.

Dịch Thầm căng thẳng bỗng thả lỏng, khẽ tựa lại ghế, rồi khẽ hừ một tiếng: “Cũng phải.

“Với lại, chẳng lẽ em vì chuyện đó mà cả đời không dám uống rượu nữa sao? Chung Ngâm không muốn để chuyện đó trở thành nỗi ám ảnh mãi mãi.

Dịch Thầm nắm tay cô chặt hơn. Đôi tay dài của anh bao bọc lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, đầy sức mạnh.

Mọi người ngồi nói chuyện, uống rượu và chơi bài. Chung Ngâm nhấp từng ngụm nhỏ để thử xem tửu lượng của mình đến đâu. Cho đến khi uống hết ly rượu, cô cảm thấy đầu óc hơi quay cuồng.

Có lẽ đây là giới hạn của cô.

Trong suốt thời gian đó, Dịch Thầm luôn quan sát sắc mặt cô. Khi thấy đôi mắt cô bắt đầu mơ màng, anh lập tức ôm cô lại và hỏi: “Muốn về không?

Chung Ngâm thực sự thấy không thoải mái.

Quán bar càng lúc càng đông, tiếng nhạc vang lên inh ỏi, vô cùng ồn ào.

“Đi thôi.

Lúc này cũng đã gần 10 giờ, mọi người đều đã có ý muốn rời đi nên cả nhóm quyết định giải tán.

Ra khỏi quán bar.

Không khí mùa hè oi bức và ngột ngạt, khiến Chung Ngâm càng cảm thấy khó chịu hơn, cô bước nhanh lên xe.

“Đã thử ra chưa? Ngồi ở ghế sau, Dịch Thầm chống cằm nhìn cô: “Tửu lượng thế này, sau này còn dám uống bừa nữa không?

Chung Ngâm tựa đầu vào vai anh.

Cô đang chóng mặt, cũng lười tranh cãi với anh: “Chỉ vì có anh ở đây nên em mới dám uống thôi mà.

Dịch Thầm khẽ cười.

“Vậy sau này chỉ được phép uống khi có anh ở cạnh.

Chiếc xe lướt nhanh.

Chung Ngâm nhíu mày, càng cảm thấy khó chịu. May mắn là chỉ sau vài phút, họ đã về đến nơi.

“Có muốn anh bế em không?

Dịch Thầm nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô.

Chung Ngâm nhăn mũi cười.

Bị cô cười làm cho khó hiểu, Dịch Thầm nhéo má cô: “Cười cái gì?

Đôi mắt Chung Ngâm như sáng lên: “Anh còn nhớ lần năm ngoái em bị trật chân, anh hớt hải chạy tới bế em không?

“Còn trêu anh nữa à? Mặt Dịch Thầm sầm lại, “Em có biết phải biết ơn không hả?

“Hồi đó, Chung Ngâm tựa vào anh bước đi, vì say mà lời nói của cô trở nên nhiều hơn, “em còn lười nói với anh.

“Còn đòi bế chứ không muốn cõng, đúng không~

“Anh có biết hồi đó bế em mà người anh cứng đờ đến mức nào không?

“Bây giờ nghĩ lại, chắc lúc đó anh thích em rồi đúng không?

Mặt Dịch Thầm đỏ bừng vì lời nói của cô, anh bấm thang máy, rồi đẩy cô vào trong: “Câm miệng đi, đồ say rượu.

“Miệng thì nói vậy mà lòng lại nghĩ khác. Chung Ngâm kéo tay áo anh, “Không đúng, em cảm giác là còn sớm hơn cơ.

Trong đầu cô bay nhảy với đủ loại suy nghĩ.

Dù đã say rượu, nhưng những kỷ niệm cũ lại hiện ra càng rõ ràng.

“Là trận bóng rổ, hay lần ở căng tin? Không thì là lúc chơi game? Hoặc là—

Khi thang máy đến tầng của họ, Dịch Thầm cuối cùng không nhịn nổi nữa, mặt đỏ lên, anh bịt miệng cô lại, nửa bế nửa kéo cô đến trước cửa phòng, mở khóa rồi kéo cô vào.

Sau đó, anh đẩy cô dựa vào cửa.

“Hoặc là, Chung Ngâm chưa dứt lời, ngẩng đầu nhìn anh.

Trong phòng không bật đèn, khuôn mặt của cả hai gần kề nhau, cô vòng tay qua cổ anh, đôi mắt long lanh như ánh sao, trong hơi thở phảng phất mùi rượu mơ ngọt ngào, khiến anh choáng ngợp: “Anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên đúng không?

Dịch Thầm cúi đầu ngửi hương thơm trên cơ thể cô.

Cuối cùng, anh không thể kìm nén được nữa, khẽ thốt ra một tiếng rất nhỏ từ trong cổ họng: “Ừ.

“Cũng khá là thành thật đấy.

Chung Ngâm mỉm cười, run rẩy đưa tay nâng khuôn mặt anh lên, đôi mắt đầy dịu dàng: “Hôn em đi, ngay bây giờ.

Dịch Thầm cúi đầu, trán chạm vào cô, hơi thở phả ra nóng bỏng, sự khao khát như bùng cháy trong lồng ngực.

Nhưng trong ánh mắt anh vẫn ẩn chứa một chút lúng túng và lo lắng.

“Anh không biết hôn lắm. Anh khàn giọng nói, nhẹ nhàng áp sát khuôn mặt cô, một tay nâng mặt, tay kia đặt trên eo cô, giọng nói rất khẽ: “Em dạy anh đi.

Mặt Chung Ngâm cũng nóng bừng lên.

Sau khi uống rượu, ý thức của cô đã không còn rõ ràng, cô lẩm bẩm: “Anh không biết, chẳng lẽ em biết chắc?

“Em cũng chưa từng hôn ai mà.

Đôi mắt Dịch Thầm run rẩy, không dám tin nhìn cô.

Thấy anh mãi không động đậy, Chung Ngâm không hiểu: “Rốt cuộc anh có định hôn không—

Chưa kịp nói hết câu, một nụ hôn vụng về nhưng đầy mãnh liệt đã lập tức cắt đứt lời cô.