Câu nói chưa dứt, cô đã bị một cánh tay vòng qua eo kéo mạnh, ngã vào lòng anh.

Dịch Thầm hơi thở gấp gáp, không kìm chế nổi mà sát gần hơn, hít sâu một hơi.

Cuối cùng, anh nuốt lại câu “Anh muốn hôn em,“ thay vào đó là một câu gượng gạo: “Đừng có tùy tiện xoa đầu anh.

Chung Ngâm phì cười,

Không những không nghe lời, cô còn cúi người xuống, tay làm loạn trên đầu anh, xoa đầu anh như xoa bụng cún con: “Em cứ xoa đấy.

Dịch Thầm ngả người ra sau, yết hầu chuyển động lên xuống.

Bên dưới chiếc áo khoác mỏng, anh chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay, thân nhiệt rất cao, lồng ngực phập phồng, từng lỗ chân lông trên cơ thể như đang tỏa ra sức nóng mãnh liệt.

Trời không quá nóng, sao người anh lại nóng thế này.

Chung Ngâm vẫn đang mải miết suy nghĩ lung tung.

Bất ngờ, cô bắt gặp đôi mắt anh mở to, ánh mắt không rời khỏi đôi môi cô.

Ý định của anh hiện rõ trong đôi mắt đó, như một ngọn núi lửa âm ỉ chực chờ bùng nổ, hoàn toàn không biết kiềm chế.

Chung Ngâm bị anh nhìn đến đỏ mặt, cô nhỏ giọng: “Đừng làm loạn, đây là đài truyền hình đấy.

Ngón tay Dịch Thầm siết chặt, rồi từ từ thả lỏng.

Chuyện này, anh lại nghe lời một cách đáng ngạc nhiên.

Nhìn thấy cái đầu cúi gằm của anh, lòng Chung Ngâm mềm nhũn, cúi xuống, đôi môi khẽ chạm vào má anh một cái: “Đây là phần thưởng cho việc nghe lời.

Nói xong, cô lập tức quay người bỏ đi.

Dịch Thầm ngồi ngẩn ngơ tại chỗ, dáng ngồi có phần không thoải mái.

Cơ thể anh càng nóng hơn, anh thở ra một hơi dài, cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài.

Ngón tay lướt trên bàn di chuột, mở lại màn hình livestream.

Gương mặt Chung Ngâm xuất hiện trước ống kính.

Trên chiếc cổ thanh mảnh của cô, lấp lánh chiếc dây chuyền tinh xảo — dấu ấn mà anh đã tặng cô.

Mùa xuân dường như chỉ mới thoáng qua trong chớp mắt, đã lặng lẽ biến mất qua các kẽ hở của thời gian.

Khi Chung Ngâm thay bộ váy dài nhẹ nhàng, thoáng mát, cô có chút ngẩn ngơ nhìn vào lịch.

Nhanh thật, thời gian đã bước vào đầu hạ.

Sắp đến mùa tốt nghiệp, không khí ở Đại học S trở nên sôi nổi và rực rỡ hơn bao giờ hết.

Ngày nào cô cũng thấy những sinh viên mặc áo cử nhân, ôm hoa tươi chụp ảnh khắp nơi trong trường.

Đi ngang qua, Chung Ngâm không khỏi thở dài: “Thời gian trôi nhanh thật.”

Bên cạnh cô, có tiếng hừ khẽ, đầy vẻ bất mãn.

Chung Ngâm liếc nhìn Dịch Thầm.

Rõ ràng, anh vẫn còn đang giận dỗi vì chuyện vừa rồi.

Nguyên nhân là vì kỳ thi đại học sắp đến, các trường lớn đều tích cực quảng bá để thu hút sinh viên, và việc tuyên truyền trở thành nhiệm vụ hàng đầu.

Năm ngoái, trong đợt huấn luyện quân sự, Chung Ngâm đã gây sốt với video của cô, và sau đó điệu nhảy tay của cô đã trở nên cực kỳ nổi tiếng trên các nền tảng video ngắn.

Vì vậy, năm nay, hội trưởng của ủy ban đoàn trường đã liên hệ với cô, nhờ cô quay một đoạn video cổ vũ cho các sĩ tử sắp thi đại học, để đăng lên trang chính thức của trường.

Chuyện này cũng không phải là vấn đề gì to tát, vì vậy Chung Ngâm đã vui vẻ nhận lời.

Nhưng khi cô nhắc đến chuyện này trong lúc ăn với Dịch Thầm, anh đã bực bội đến mức bóp dẹt chai nước suối trong tay, và giờ thì vẫn còn khó chịu.

Chung Ngâm vừa cười vừa thở dài: “Lại làm sao nữa?”

“Không sao.” Dịch Thầm hừ một tiếng, giọng đầy mỉa mai: “Em cứ đi quay đi, anh không cản.”

“......?”

“Gây sự chú ý cho cả đám ong bướm xung quanh, rồi anh sẽ tự tay xử lý.”

Anh ngẩng đầu lên, đầy kiêu ngạo: “Đứa nào dám đến, anh xử đứa đó; hai đứa đến, anh xử cả hai.”

“Phì.” Chung Ngâm cười phá lên, vừa lúc đến dưới ký túc xá, cô đứng lên bậc thang, cúi người, hai tay xoa nhẹ má anh, “Ai mà dám đến chứ? Chẳng phải đều bị anh dọa chạy hết rồi sao.”

Nói cũng đúng, từ khi cô và Dịch Thầm chính thức bên nhau, diễn đàn trường lại bình yên lạ thường, không một lời đồn đại.

Chung Ngâm thậm chí còn thấy hơi xấu hổ, cảm giác như mình đã lo lắng quá mức.

Cho đến khi Quách Đào bật mí: “Cậu quên chuyện Tằng Khả bị Dịch Thầm làm cho phải quỳ xin lỗi rồi à? Cả cái diễn đàn này như của cậu ta, muốn tra ai thì tra, muốn khóa ai thì khóa. Ai không muốn mất mạng mà dám đụng vào hai người chứ?”

Chung Ngâm nghe vậy, chợt nhận ra đúng là như thế thật.

Trong đầu cô bất giác hiện lên câu khẩu hiệu: “Nhà có chó dữ, xin tránh xa.”

Cô không nhịn được nữa, vừa run vừa cười thành tiếng.

Sắc mặt Dịch Thầm càng lúc càng khó coi, “Em trông có vẻ tiếc nuối nhỉ?”

Chung Ngâm kìm nén nụ cười: “Không, em đâu dám.”

“Bây giờ chẳng ai theo đuổi em nữa.” Cô thành thật nói, đưa điện thoại cho anh, “Không tin anh kiểm tra đi.”

Dịch Thầm cũng không thèm kiểm tra thật. Anh hừ lạnh qua mũi, “Đáng đời em.”

Anh gạt tay cô khỏi mặt, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc: “Anh đã bảo bao nhiêu lần rồi, đừng xoa đầu anh như xoa chó.”

Chung Ngâm chẳng thèm để ý.

Trần Trần không có ở đây, xoa Dịch Dịch cũng được.

Hơn nữa, rõ ràng anh rất thích mà.

Thứ Bảy, Chung Ngâm buộc tóc đuôi ngựa cao, trang điểm nhẹ nhàng với lớp phấn mỏng, mặc áo phông trắng và váy xếp ly, rồi đến địa điểm quay video.

Không ngờ, không chỉ có mình cô tham gia quay, mà còn ba nam ba nữ khác đến từ các khoa khác nhau.

Khi nhìn thấy tên Lâm Dịch Niên, tim Chung Ngâm bỗng đập loạn lên, có chút lúng túng, không biết phải đối diện thế nào.

“Em ấy đã quay xong trước và về rồi.” Chị hội trưởng đoàn trường nói với cô, “Em đừng lo ngại.”

Lâm Dịch Niên có ngoại hình ưa nhìn, khí chất tốt, lại là cán bộ sinh viên, việc xuất hiện trong video tuyên truyền là điều hết sức bình thường.

Chung Ngâm thở phào: “Không sao ạ.”

Quá trình quay khá đơn giản, chưa đầy nửa tiếng là xong. Video được duyệt và đăng tải ngay trưa hôm sau.

Khi Chung Ngâm lướt đến video, cô đang ăn cơm cùng Dịch Thầm trong căng-tin.

Gần kỳ thi đại học, chủ đề cổ vũ sĩ tử trở nên rất hot, video vừa đăng vài giờ đã thu về hàng vạn lượt thích.

Chung Ngâm tiện tay mở phần bình luận.

Bình luận nổi bật nhất: [Các anh chị đẹp như hoa hồng vậy /hoa hồng/]

Thứ hai: [Nhan sắc của các anh chị không chê vào đâu được.]

Thứ ba: [Xin hỏi thi đỗ đại học rồi có tìm được người yêu thế này không?]

Cô lướt tiếp xuống.

Ngón tay cô đột nhiên khựng lại.

Một cư dân mạng nhiệt tình đã ghép riêng ảnh của cô và Lâm Dịch Niên lại với nhau: [Trời ơi!!! Chỉ mình tôi thấy hai người này rất hợp sao!]

Dưới đó còn có bình luận của một bạn học: [Tôi là bạn học, tôi xác nhận, hai người họ đã từng hẹn hò.]

Lượt thích: 3.8k

Bình luận dậy sóng.

Chung Ngâm ho sặc sụa, theo phản xạ nhìn sang đối diện, vội vàng tắt màn hình.

Nhưng đã quá muộn.

Dịch Thầm thường như có ba con mắt, thấy phản ứng bất thường của cô, lập tức liếc mắt nhìn sang.

“Nói đi.” Anh gõ ngón tay lên bàn, trông có vẻ như rất bình tĩnh, “Lại làm gì khiến anh nổi giận hả?”

“......” Chung Ngâm giả vờ ngó lơ.

“Không nói à?” Dịch Thầm liền rút điện thoại của cô, nhanh chóng mở khóa bằng khuôn mặt của cô.

Sau đó anh bắt đầu lướt xuống.

Một giây, hai giây.

Không gian như rơi vào sự im lặng chết chóc.

Yết hầu của Dịch Thầm khẽ chuyển động, anh đặt mạnh điện thoại xuống bàn.

Nhìn biểu cảm của anh, Chung Ngâm không chắc lắm về thái độ của anh lúc này.

“Anh... không có gì muốn nói sao?”

Dịch Thầm từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt hờ hững liếc nhìn cô.

Chung Ngâm chuẩn bị sẵn tâm lý để dỗ dành, im lặng chờ anh nổi giận.

“Nói gì à? Anh còn có thể nói gì chứ.”

“Chung Ngâm, em giỏi thật.” Anh như súng máy, bắn liên tục: “Hôm nay dám quay video chung với bạn trai cũ, ngày mai có phải em định để anh nhường chỗ, còn em sẽ làm vợ lẽ không?”

“......”

Sau một hồi im lặng kéo dài, Chung Ngâm không nói lời nào, chỉ bắt đầu thu dọn túi xách.

Bình thường cô đối xử với Dịch Thầm quá tốt, khiến anh trở nên ngang ngược như vậy.

Nhìn thấy hành động của cô, Dịch Thầm lập tức không ngồi yên được nữa, “Em làm gì đấy?”

Chung Ngâm liếc anh một cái, bình tĩnh nói: “Không phải anh muốn làm lẽ sao? Để em đi tìm chính thất cho anh.”

Dịch Thầm: “...”

Anh há miệng, nhưng cơn tức nghẹn trong lồng ngực, không thốt lên lời.

Anh khó chịu quay mặt đi, “Em đã gặp cậu ta chưa?”

Chung Ngâm: “Anh ấy quay xong rồi về trước.”

Giữa không gian tĩnh lặng, Dịch Thầm chậm rãi thốt lên một tiếng “Ồ“.

Suy đi nghĩ lại, Lâm Dịch Niên vẫn là một chủ đề mà giữa họ không thể tránh khỏi. Trước đây, Chung Ngâm luôn cố ý né tránh, nhưng giờ cô quyết định không né nữa, liền hỏi thẳng: “Anh vẫn học chung với cậu ấy chứ?”

Dịch Thầm khẽ gật đầu, khó nhận ra.

“Vẫn gặp nhau nói chuyện chứ?”

“Có.”

Nhưng giọng anh nghe trầm lặng.

Nhìn biểu cảm của anh, Chung Ngâm có thể đoán được phần nào. Với tính cách của Lâm Dịch Niên, cậu ấy không phải kiểu người sẽ cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với người khác.

Nhưng nhiều lắm thì chỉ là mối quan hệ xã giao, không thể tiến xa hơn.

“Vậy hai người còn làm game chung không?”

Dịch Thầm sững lại, chậm rãi trả lời: “Cậu ấy không làm nữa.”

Chung Ngâm nghẹn lời, một lúc sau cũng không nói nên câu nào.

Ngay giây phút ấy, trong lồng ngực cô chợt dâng lên cảm giác chua xót muộn màng.

Cảm giác này không giống nỗi áy náy hay đè nén khi vừa chia tay.

Mà là sau khi mọi thứ đã lắng đọng theo thời gian, cảm xúc lại âm thầm trỗi dậy.

Mối quan hệ trước đây, kết thúc quá vội vàng.

Ngay sau đó, Dịch Thầm từng bước tiến tới, không để cô kịp nghỉ ngơi.

Chung Ngâm đã từng bối rối né tránh, thậm chí đến cái tên của Lâm Dịch Niên cũng không dám nhắc đến trước mặt Dịch Thầm.

Nhưng giờ đây, khi nghĩ lại một cách cẩn thận.

Có quá nhiều điều giữa họ vẫn chưa nói rõ.

Lâm Dịch Niên luôn nhạy cảm hơn cô trong việc cảm nhận cảm xúc. Anh ấy kiểm soát khoảng cách và giới hạn rất tốt, chưa bao giờ làm phiền cô.

Thế nhưng, khi nghe về quyết định của anh ấy, Chung Ngâm không thể ngăn được cảm giác nghẹn ngào trong lồng ngực.

Khi cả hai đang đối diện trong sự im lặng, Chung Ngâm bất chợt nói: “Em vẫn muốn tìm gặp anh ấy để nói chuyện.”

Ánh mắt của Dịch Thầm chợt tối sầm lại, anh lập tức nhìn cô chăm chú.

“Anh đừng nhìn em như thế,“ Chung Ngâm nói, “Em có vài điều cần hỏi anh ấy.”

Dịch Thầm không nói lời nào.

Chỉ là quai hàm căng cứng của anh đã tố cáo hết cảm xúc bên trong, trông như thể anh đang đối diện với một mối nguy hiểm lớn.

“Em với anh ấy đã là quá khứ rồi, anh còn lo lắng gì nữa?”

“Được, em đi nói chuyện đi.” Dịch Thầm vẫn không biểu cảm, nhấc túi lên và chuẩn bị bước ra ngoài, “Anh nhường chỗ cho cậu ta.”

Chung Ngâm đứng dậy kéo tay áo anh lại, cau mày: “Anh bình tĩnh chút được không? Lại giận dỗi vì chuyện gì thế?”

Dịch Thầm cúi mắt nhìn cô, “Em thẳng thắn muốn gặp lại bạn trai cũ, anh không có quyền tức giận à?”

Chung Ngâm hỏi lại: “Vậy em phải lén lút gặp anh ấy thì mới được à?”

“......” Dịch Thầm tức đến mức ngực anh phập phồng, “Anh không quản được em.”

“Anh chưa bao giờ quản được em.”

Chung Ngâm không hiểu vì sao anh lại bất an đến vậy.

Cô đã nói rõ hết mọi điều rồi, vậy phải làm thế nào để khiến anh yên tâm đây?

Nhưng vì trong căng-tin có quá nhiều người, cô kiềm lại, không muốn cãi nhau tại chỗ.

Hai người bước ra khỏi căng-tin, một trước một sau. Chỉ khi đến một chỗ trống trong công viên gần đó, Dịch Thầm mới dừng lại.

Dường như anh đã bình tĩnh hơn, hỏi một cách lạnh nhạt: “Em muốn nói chuyện gì với cậu ta?”

Chung Ngâm: “Chia tay hồi đó quá vội vàng, có nhiều điều chưa nói rõ ràng.”

Điều quan trọng nhất là, cô không muốn tiếp tục bị tiêu hao năng lượng vì mối quan hệ trước.

“A Thầm, lại đây.” Cô đột nhiên ngoắc tay gọi anh.

Dịch Thầm nhìn cô một cái. Mặc dù trên mặt vẫn mang vẻ không cam lòng, nhưng chân anh đã vô thức tiến lại gần.

Chung Ngâm: “Hôn em đi.”

Đôi mắt Dịch Thầm dừng lại, anh sững sờ nhìn cô.

“em nghĩ mỗi lần dùng cách này là có thể—” Lời nói của anh nghẹn lại giữa chừng, vì Chung Ngâm đã không kiên nhẫn nữa, cô dùng tay phải kéo cổ anh xuống.

Cô nhón chân lên, hai hơi thở lập tức hòa quyện vào nhau.

“Gần lại đây, hôn em.”

Mặt Dịch Thầm nóng bừng lên, bàn tay lúng túng đưa lên ôm lấy sau gáy cô, yết hầu chuyển động, như bị mê hoặc, anh từ từ tiến sát hơn.

Trong suốt quá trình đó, Chung Ngâm không hề cử động, chỉ nhìn chằm chằm vào anh.

Dịch Thầm toàn thân như tê liệt, gần như chết đuối trong khoảnh khắc này.

Ngay khi anh sắp hôn lên đôi môi mà anh khao khát từ lâu, khuôn mặt anh lại bị cô đẩy ra nhẹ nhàng.

Dịch Thầm ngẩn ra.

Nhận ra: “Em lại trêu anh?”

Chung Ngâm không đáp lời anh, đôi mắt cụp xuống, có chút thất thần.

Cô đặt tay lên ngực mình, cảm nhận nhịp tim vẫn đập nhanh, tựa như nhịp đập của anh khi gần chạm vào môi cô, xương sống cô run rẩy.

Chung Ngâm không khỏi bắt đầu nhớ lại những lần trước đây. Mỗi lần Lâm Dịch Niên định hôn cô, cô đã nghĩ gì?

Cứng ngắc, bối rối, thậm chí né tránh.

Chung Ngâm khẽ cười cay đắng.

Quả nhiên, cơ thể cô thành thật hơn nhiều.

Ngẩng đầu lên, cô chạm phải ánh mắt của Dịch Thầm, người đang nhìn cô với vẻ phẫn nộ, mặt anh đỏ bừng vì bị đùa giỡn.

“Ở đây đông người.” Chung Ngâm không dám giải thích rằng cô chỉ đang so sánh cảm giác, cô lảng tránh nói, “Lần sau nhé.”

“Đông người?” Dịch Thầm cười khẩy, “Vừa nãy em bảo anh hôn thì không nói đông người à?”

Chung Ngâm thản nhiên đáp: “Em căng thẳng quá, chưa chuẩn bị tâm lý.”

Dịch Thầm mím môi.

Trong lồng ngực anh nghẹn lại, như thể có gai nhọn đâm vào tim.

Anh nhớ lại lần trước, ở dưới tòa ký túc xá.

Khi đó, họ mới yêu nhau được bao lâu, nhưng đã có thể hôn nhau trước mặt bao người mà không ngần ngại.

Dù cô có dỗ dành anh bao nhiêu.

Những cảnh đó đều là anh đã tận mắt chứng kiến, và sẽ ghi khắc trong lòng suốt đời.

Trên đường về, người bên cạnh trông có vẻ uể oải, không nói một lời nào.

Chung Ngâm nói: “Khoảng 5 giờ chiều, em sẽ hẹn gặp Lâm Dịch Niên ở quán cà phê để nói chuyện.”

“Ừ.” Anh đáp mà chẳng chút nhiệt tình.

“Vậy cứ thế nhé.”

Chung Ngâm quay người về ký túc xá.

Cô đã nói hết những gì cần nói, là anh cứ mãi cố chấp, mãi không vượt qua được chuyện này.

Cô không định chiều chuộng anh thêm nữa.

“Anh đã nghĩ em sẽ tìm anh,“ Lâm Dịch Niên mặc một chiếc sơ mi đơn giản, ngồi xuống đối diện cô, “chỉ là đến muộn hơn anh tưởng một chút.”

Chung Ngâm hạ mắt xuống, nhẹ nhàng khuấy tách cà phê.

Thành thật nói: “Dạo trước tâm trạng em rối bời, nhất thời không biết phải đối diện với anh thế nào.”

Lâm Dịch Niên hiểu ý: “Anh hiểu, cảm xúc cần thời gian để điều chỉnh.”

“Giờ em đã sắp xếp xong chưa?”

Chung Ngâm chậm rãi gật đầu.

“Giờ anh sống ở ngoài ký túc xá phải không?”

“Ừ.” Lâm Dịch Niên cúi đầu, nửa đùa nửa thật nói: “Tâm lý của anh có lẽ chưa đủ vững để tiếp tục ở ký túc xá.”

Chung Ngâm cười gượng, không biết phải đáp lại thế nào.

Cô hỏi nhỏ: “Là vì chuyện này mà anh không định làm game nữa à?”

Lâm Dịch Niên khẽ cười, lặng lẽ lắc đầu: “Có hay không có chuyện này, thì cuối cùng anh cũng sẽ không thể tiếp tục.”

Anh nói chậm rãi nhưng chắc chắn, giọng nói mang một sự thấu triệt đến trống rỗng.

Chung Ngâm ngập ngừng hỏi: “Vậy... anh biết từ khi nào rằng có lẽ em không thích anh nhiều như vậy?”

“Từ đầu anh đã biết.” Lâm Dịch Niên không che giấu, “Nhưng anh vẫn muốn thử xem liệu chúng ta có thể đi xa được không.”

“Nhưng cuối cùng,“ anh khẽ lắc đầu tự giễu, “là anh không thể kiên trì tiếp.”