Cô chưa kịp nói hết câu thì Dịch Thầm đã lấy tay che miệng cô lại.

“Không có chuyện đó.”

Anh không thể kiềm chế được nữa mà kéo cô vào lòng, cúi đầu xuống, ngửi mùi hương trên tóc cô: “Không có nếu như.”

Nhiệt độ cơ thể anh bao quanh cô, tiếng tim đập của anh, mạnh mẽ, vang vọng trong tai cô.

Chung Ngâm đỏ bừng cả tai, cố đẩy anh ra.

Nhưng hoàn toàn không đẩy được.

Cô chịu không nổi hành động lỗ mãng này của anh: “Ai cho phép anh ôm em vậy!”

Dịch Thầm không những không buông, mà còn càng tỏ ra vô lại hơn, cúi đầu cọ cọ lên tóc cô: “Anh thực hiện trước quyền lợi của bạn trai, không được sao?”

Ngay lập tức.

Chung Ngâm giơ gót giày cao gót, không thương tiếc mà dẫm mạnh lên mu bàn chân anh.

Dịch Thầm đau đớn kêu lên một tiếng, lùi lại một bước, nhìn cô với vẻ mặt không thể tin nổi.

Chung Ngâm chỉnh lại chiếc áo khoác bị anh vò nát: “Anh còn như thế, chúng ta không còn gì để nói nữa, kết thúc ngay tại đây.”

Lời này vừa thốt ra, vẻ mặt vui sướng của Dịch Thầm lập tức sụp xuống.

Nhưng anh cảm thấy mất mặt, xoa xoa mặt rồi buột miệng: “Em dám chắc?”

Chung Ngâm lườm anh một cái, ánh mắt toát lên sự thách thức “anh nghĩ em không dám sao?”

Cô xoay người ra đường vẫy xe.

Dịch Thầm: “...”

Dịch Thầm đứng tại chỗ, thầm tính toán thời gian.

Tháng tư, tháng năm, tháng sáu.

Trễ nhất là tháng bảy.

Máu trong người anh cuộn trào lên, anh thở dài một hơi.

Không kìm được sự phấn khích, anh nhảy lên và bước theo cô.

Sau khi tự đặt ra cho mình và Dịch Thầm một thời hạn đệm, dây thần kinh căng thẳng trong đầu Chung Ngâm cuối cùng cũng được nới lỏng đôi chút, cô quay lại với cuộc sống bận rộn thường ngày ở trường.

Nhưng nhờ có bài đăng của Tăng Khả trên diễn đàn, tin cô đã độc thân lại lan truyền rộng rãi, những rắc rối dường như ngày càng nhiều hơn, thậm chí còn tràn lan hơn trước.

Yêu cầu kết bạn trên WeChat không ngừng đổ về, mỗi ngày đều có đủ kiểu người muốn thêm bạn, dùng những lý do lố bịch, thậm chí chẳng buồn viện lý do, mà cứ thẳng thừng đi vào mục đích chính.

Chung Ngâm lập tức cài đặt chỉ cho phép kết bạn qua quét mã QR.

“Bọn họ đúng là chẳng có thằng nào ra hồn, tởm thật!” Quách Đào tức giận nói, “Tớ phân tích cho cậu nghe, đám đàn ông này thật sự quá tự tin.”

“Trong mắt họ, người yêu trước của cậu là Dịch Thầm, người yêu gần đây nhất là Lâm Dịch Niên, đều là những người vừa đẹp trai vừa tài giỏi.”

“Giờ đám ngốc này muốn chứng tỏ sức hấp dẫn của mình, nên nghĩ cách cưa cẩm cậu để chứng minh rằng họ có thể sánh ngang với những người trước kia, thật là vớ vẩn.”

Chung Ngâm nghe xong thì chỉ cười trừ: “Tư duy của họ cũng kỳ lạ ghê.”

“Đúng rồi, tớ đã xem vận hạn của cậu rồi.” Quách Đào nói, “Mấy tháng tới cậu sẽ gặp phải đào hoa đấy.”

Nhớ lại mấy lần bói toán trước, Chung Ngâm nhíu mày: “Làm ơn, làm ơn, đừng xem nữa.”

Trịnh Bảo Ni đang ngồi nghe hai người nói chuyện, mắt sáng lên, đứng dậy nắm vai Quách Đào lắc lắc: “Đào Đào, cậu cũng xem giúp tớ xem, đào hoa của tớ ở đâu?”

“Để tớ xem,“ Quách Đào nhẩm tính một hồi, “Đào hoa của cậu ở... năm—”

Trịnh Bảo Ni háo hức: “Năm tới?!”

“Là năm... năm sau sau sau sau...” Quách Đào chốt lại, “Trong vòng mười năm tới là được.”

Trịnh Bảo Ni không tin, tức giận: “Cậu đúng là tên bịp bợm!”

Quách Đào cũng nổi đóa: “Không tin thì thôi!”

Chung Ngâm chẳng để tâm lời của Quách Đào, cho đến tối thứ Tư, khi cô trở về sau buổi phát thanh, mới đột nhiên nhận ra, có lẽ vận đào hoa thực sự không phải chuyện đùa.

Khi đó, Dịch Thầm vẫn ung dung đi bên cạnh cô, nhàn nhã nói:

“Chung Ngâm, anh nhắc em nghiêm túc này, hôm nay là ngày thứ tám rồi. Lời khuyên của anh là, đừng quá kiềm chế bản thân, nếu không thể kiềm chế nổi dục vọng trong lòng, sao em không—”

Chưa nói hết câu, giọng anh đã bị lấn át bởi tiếng guitar ồn ào, giọng hát nam êm ái đang ngân nga một bài tình ca nổi tiếng.

Dịch Thầm khó chịu bĩu môi, nheo mắt nhìn về phía dưới ký túc xá của Chung Ngâm, “Con công xòe đuôi

à?”

Nơi đó đã có rất đông sinh viên tụ tập.

Ngay lúc đó.

Vài ánh mắt tản mạn hướng về phía họ.

“Là Chung Ngâm.”

“Chung Ngâm về rồi!”

“Trạch Tận, nữ thần của cậu đến rồi!”

Giữa đám đông, người tên Trạch Tận ôm cây đàn guitar đứng dậy, đi qua đám đông tiến về phía họ.

Tiếng reo hò dần lớn hơn, từ những mẩu hội thoại nhỏ giọng, Dịch Thầm xâu chuỗi lại sự việc, mặt anh tối sầm lại, mím chặt môi nhìn về phía Chung Ngâm.

“Giải thích đi,“ anh bẻ khớp tay, mặt không cảm xúc, “Con công này là ai?”

Nhưng Chung Ngâm đã không còn thời gian trả lời anh, vì Trạch Tận đã ôm đàn đi tới: “Chung Ngâm, lâu rồi không gặp.”

Trạch Tận là sinh viên khoa âm nhạc, năm ngoái trong buổi chào đón tân sinh viên, họ tình cờ trao đổi số điện thoại.

Ban đầu, Trạch Tận có chút ý tứ với cô, nhưng Chung Ngâm luôn phản ứng hờ hững, cậu ta cũng là người từng trải trong tình trường, thấy cô không quan tâm nên cũng dần không nhiệt tình nữa, chẳng bao lâu thì mất liên lạc.

Không ngờ hôm nay lại làm trò này.

Chung Ngâm ghét nhất là những màn phô trương như thế này, nên phản ứng của cô cũng tỏ ra lạnh nhạt.

Trạch Tận cũng rất thoải mái: “Thật không cho anh cơ hội à?”

“Xin lỗi.”

Trạch Tận nhún vai: “Được thôi.” Ánh mắt cậu ta lướt qua khuôn mặt đen sì của Dịch Thầm, cười đầy ẩn ý với Chung Ngâm: “Thật không ngờ, em lại đi ăn cỏ cũ.”

Nhận thấy Dịch Thầm đang nổi giận, Chung Ngâm nhanh chóng bóp tay anh một cái, nói với Trạch Tận: “Chuyện này không liên quan đến anh.”

Trạch Tận hờ hững rời đi, đám đông cũng dần tản ra.

Chung Ngâm thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn Dịch Thầm.

Anh đang nhìn cô, ánh mắt đầy khó chịu.

Chung Ngâm thấy khó hiểu.

Cô đã từ chối Trạch Tận rõ ràng như vậy rồi, anh còn tức gì nữa?

Cô hừ nhẹ trong lòng, không thèm quan tâm đến tính khí thất thường của anh: “Em về đây.”

Ngay sau đó, cô bị giữ lại.

Anh dùng lực, kéo cô về phía mình.

“Em cứ thế mà đi à?” Anh nghiến răng.

“Không thì sao?” Chung Ngâm ngẩng đầu, “Anh còn gì muốn nói à?”

Nói gì? Muốn nói quá nhiều thứ!

Muốn cô xóa hết mấy kẻ không liên quan, muốn cô lập tức đồng ý làm bạn gái anh, muốn cô từ nay về sau chỉ có mình anh trong mắt.

Nhưng với thân phận của anh bây giờ, không có gì là anh có tư cách nói ra cả, tức đến mức sắp phát điên.

Khuôn mặt Dịch Thầm biến hóa liên tục, cuối cùng cứng ngắc thốt ra vài lời.

“Anh cho em một cơ hội dỗ anh.”

“?”

“Hoặc là ngay lập tức làm bạn gái anh.”

Nhưng khả năng này có vẻ nhỏ.

“Hoặc là,“ Dịch Thầm nghĩ vẩn vơ, cố tìm cớ để thêm điều kiện.

Bất chợt, ánh mắt anh lướt qua đôi môi đầy đặn của cô.

Bị cảm xúc bất chợt chi phối, anh buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng: “Em hôn anh một cái bây giờ.”

“...”

Gió xuân mơn man lướt qua gò má, mang theo cảm giác se lạnh, nhưng lại như khuấy động từng con sóng nhỏ trong lòng. Hai người nhìn nhau chằm chằm.

Chung Ngâm trông thấy tai của Dịch Thầm dần đỏ lên, ánh mắt anh cũng bắt đầu lấp lánh, tỏ vẻ thản nhiên nhưng vẫn không thể rời mắt khỏi đôi môi cô. Ý đồ của anh rõ ràng đến mức không thể giấu nổi.

Cô bật cười, vừa tức vừa buồn cười.

Thay vì nổi giận, cô chỉ khẽ ngoắc ngón tay ra hiệu cho anh. “Anh cúi xuống đây.”

Dịch Thầm nhìn cô, mắt hơi dao động.

Cả khuôn mặt anh bây giờ đã đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại càng sáng hơn. Anh từ từ cúi xuống, để ánh mắt ngang tầm với cô, nhìn cô không chớp mắt, hy vọng hiện rõ trong đôi mắt long lanh đó.

Anh thật sự rất đẹp trai, từ cặp lông mày sắc nét, sống mũi cao thanh thoát, đến đôi mắt đen như biết nói, ánh lên vẻ tự tin và đầy nhiệt huyết.

Với khuôn mặt sắc sảo và dáng vẻ có chút nổi loạn, đáng ra anh sẽ mang lại cảm giác xa cách khó gần. Thế nhưng, sự mềm mại trong đường nét cằm và mái tóc mượt mà của anh khiến Chung Ngâm không nỡ giận dữ với anh quá lâu.

Ví dụ như lúc này.

Cô vốn định giáng cho anh một cú tát để đuổi đi, nhưng cuối cùng lại không làm được. Thay vào đó, tay cô chậm rãi vuốt ve từ đôi mày thanh tú đến gò má của anh.

Dịch Thầm lặng lẽ nhìn theo ngón tay của cô, hơi thở có chút hỗn loạn.

“Muốn hôn thì hôn đi,“ giọng anh hơi run rẩy, “Đừng có chỉ sờ mặt anh.”

Câu nói của anh khiến Chung Ngâm như bừng tỉnh.

Cô không ngần ngại mà tát một cái nhẹ vào má anh, “Ai thèm hôn anh chứ, mơ đẹp quá rồi!”

Cô bước đi nhanh chóng, nhưng lại bị Dịch Thầm kéo lại từ phía sau. Anh tiến thêm một bước, bực bội nói, “Em đùa anh đấy à?”

Chung Ngâm nhìn lướt qua anh, “Thì anh thích thế còn gì.”

Nói xong, cô giằng tay khỏi anh, rồi chạy thẳng vào ký túc xá, để lại Dịch Thầm với đôi má đỏ bừng đứng ngây ngốc nhìn theo.

Chỉ là, ở khúc quanh nơi anh không thể nhìn thấy, Chung Ngâm dừng bước, tay cô đặt lên ngực, nơi trái tim đang đập loạn nhịp.

Ngón tay vừa chạm vào gò má anh như bị điện giật, cảm giác tê tê ngọt ngào lan tỏa khắp người.

Cảm giác này, dù trước đây khi cô ở bên Lâm Dịch Niên hay bất kỳ ai khác, cũng chưa bao giờ xuất hiện.

Chung Ngâm cảm thấy hỗn loạn, trái tim đập loạn nhịp. Cô tự hỏi bản thân, làm sao cô còn có thể lừa dối rằng mình không thích Dịch Thầm được?

Cô không thể không thừa nhận, mình đã thích anh đến phát điên mất rồi.

---

“anh nhắc em nhé, hôm nay là ngày thứ mười lăm rồi.”

Không biết bao nhiêu lần, Chung Ngâm xuống cầu thang, và lần nào cô cũng bắt gặp Dịch Thầm đang đợi mình.

Cô quá quen với cảnh tượng này, không còn ngạc nhiên nữa. Cô liếc nhìn anh và tiếp tục bước đi, để mặc anh lẽo đẽo theo sau, miệng không ngừng càm ràm.

“Anh hiểu, lý trí đấu tranh với cảm xúc thì rất mệt mỏi. Vậy nên em không cần phải chống cự vô ích nữa.”

Chung Ngâm: “...”

Cô không thèm quay lại, chỉ bước nhanh hơn.

Nhìn thái độ của anh, có lẽ cô cần thêm vài ngày suy nghĩ nữa.

---

Ngày hôm sau là thứ ba, Chung Ngâm nhìn vào lịch học, thấy môn “Phân tích phim ảnh” hiện lên trước mắt. Lòng cô bỗng nhiên dâng lên cảm giác lo lắng.

Đây chính là môn học mà Lâm Dịch Niên đã đổi giúp cô trước đây.

Hai người chia tay vừa tròn hai tuần.

Tuần đầu tiên, cô còn ở khách sạn, xin phép nghỉ học. Tuần thứ hai, cả trường thi giữa kỳ, không có giờ học. Nhưng hôm nay, cô không còn lý do nào để trốn tránh nữa.

Chung Ngâm không biết người khác sau khi chia tay gặp lại nhau sẽ thế nào.

Cô và Lâm Dịch Niên chia tay rất êm đẹp, không đến mức không thể nhìn mặt nhau.

“Không sao đâu.”

Cô tự nhủ với lòng mình, chỉ cần giữ bình tĩnh là được.

Trong lớp học vẫn sẽ có nhiều người. Lâm Dịch Niên tinh tế, anh chắc chắn sẽ không để cả hai rơi vào tình huống khó xử.

Cô tiếp tục động viên bản thân, bước xuống cầu thang, và rồi vừa ngẩng đầu lên, cô lại bắt gặp Dịch Thầm đứng sừng sững ở cổng.

Lần này, cả hai tình cờ gặp nhau, nhưng cô ngay lập tức hiểu được anh đang muốn làm gì.

Cô bước nhanh lên trước, hạ thấp giọng, “Anh đừng qua đó gây rối.”

“Gây rối?” Anh nhìn cô, giọng anh bỗng ngưng lại một chút. “Em nghĩ anh đến để gây rối à?”

Cảm giác đè nặng từ những ngày trước lại trỗi dậy trong ngực cô, khiến Chung Ngâm khó xử quay đi. “Không cần thiết đâu.”

“Nếu không cần thiết, thì anh sẽ phải đứng nhìn em và anh ta cùng đi học sao?” Dịch Thầm không biểu lộ cảm xúc, tiến thêm một bước, “Rồi tình cũ không rủ cũng tới?”

“Anh làm ơn đừng nói nhảm nữa!” Chung Ngâm ngỡ ngàng nhìn anh. “Anh nghĩ bọn em là loại người như thế sao?”

Cô vô tình nói ra hai từ “bọn em.”

Ánh mắt của Dịch Thầm chợt dao động, anh kéo khóe môi, giọng nói mang theo sự châm chọc: “Bọn em? Bọn emlà người thế nào? Còn anh là gì?”

“Đúng vậy, bọn emở bên nhau một cách quang minh chính đại, chia tay cũng thẳng thắn, từ đầu đến cuối, rẻ mạt chỉ có mình anh.”

“Vậy nên, anh chỉ là kẻ không thể xuất hiện trước mặt bọn em, phải không?”

Lồng ngực của Chung Ngâm phập phồng dữ dội, ngực cô đau nhói vì lời nói của anh.

Cô không thể nhìn anh với ánh mắt tổn thương như thế, “Anh biết là em không có ý đó mà!”

Dịch Thầm lập tức nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh về phía trước: “Vậy bây giờ đi học cùng anh.”

Chung Ngâm bị anh kéo đi về phía tòa nhà giảng đường.

Mãi đến khi đến con đường nhỏ yên tĩnh, cô mới hất tay anh ra.

“Dịch Thầm, anh nhất định phải ép em sao! Hai chúng ta xuất hiện cùng nhau trước mặt anh ấy, là gì đây? Phô trương rằng em chuyển sang người mới mà không ngừng nghỉ sao?”

Dịch Thầm quay đầu nhìn cô, ánh mắt điềm tĩnh: “Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bên nhau.”

Chung Ngâm: “Nhưng không phải bây giờ!”

“Hiện tại hay sau này, thì có gì khác biệt.”

Dường như có một sợi dây vô hình đang căng ra, cả hai đều không nói gì thêm.

“Dịch Thầm,“ giữa khoảng lặng, Chung Ngâm đột nhiên lên tiếng, giọng nói rất bình thản: “Anh nghĩ em đã có bao nhiêu bạn trai?”

Toàn thân Dịch Thầm cứng đờ trong thoáng chốc, khóe môi anh ép xuống, lạnh nhạt đáp lại: “Anh không muốn biết.”

“Phải rồi,“ Chung Ngâm chậm rãi cười, thì thầm lặp lại, “Anh không muốn biết.”

“Vậy nên trong tiềm thức của anh, anh cũng nghĩ em là kẻ không chung thủy, thích thay đổi, nên mới dè chừng như thế, phải không?”

Cổ họng của Dịch Thầm như bị nghẹn lại, không thể nói gì.

Nhìn biểu cảm của anh, Chung Ngâm thấu hiểu, khẽ gật đầu rồi hỏi tiếp: “Ngày đó Phùng Thế Kiệt có nói với em một câu, anh có muốn nghe không?”

Không đợi anh trả lời, cô tiếp tục: “Hắn nói rằng em vào đại học chưa đầy một năm mà đã có bao nhiêu bạn trai, còn giả vờ thanh cao làm gì, chẳng qua chỉ là một thứ đã bị vô số người dùng qua—”

Trong đầu Dịch Thầm vang lên một tiếng “ong”, hoảng loạn bịt miệng cô lại: “Anh không, anh không có ý đó!”

Chung Ngâm gỡ tay anh ra, trong mắt không còn chút cảm xúc: “Vậy thì anh có ý gì?”

Dịch Thầm: “Anh—”

Chung Ngâm cắt ngang: “Thực tế, em chỉ có một người bạn trai là Lâm Dịch Niên.”

“Nhưng trong lời đồn, em chen chân vào tình cảm của người khác, chuyển sang người mới một cách nhanh chóng, thậm chí là ngoại tình, bắt cá nhiều tay.” Chung Ngâm nhìn anh, “Tất cả những điều này anh đều tin phải không?”

“Anh không có.” Dịch Thầm khàn giọng, “Anh chưa bao giờ tin.”

Chỉ là, người thích em quá nhiều rồi.

“Vậy thì anh đang lo lắng điều gì?” Chung Ngâm lạnh lùng nói, “Từ khi nhập học, em đã bị cố ý dựng chuyện, mang tiếng xấu, bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.”

“Lần này cũng không ngoại lệ, Phùng Thế Kiệt nghĩ rằng em là loại con gái dễ dãi, ai cũng có thể có được.”

“Em ghét nhất cái cảm giác nói chẳng ai tin.”

“Bây giờ anh nhất quyết khiến lời đồn về em chuyển người mới một cách nhanh chóng thành sự thật, để em một lần nữa trở thành trò cười, đúng không?”

Dịch Thầm sững sờ nhìn cô, trên khuôn mặt hiện lên sự hối hận.

Lâu sau, anh cúi đầu, giọng nói khô khốc: “Xin lỗi, anh đã không nghĩ nhiều đến vậy.”