Chẩn đoán cuối cùng của Dịch Thầm đã làm mọi người thở phào nhẹ nhõm. Ý thức của cậu hoàn toàn tỉnh táo, hệ thần kinh không bị ảnh hưởng, chỉ là chấn động não nhẹ, cần nghỉ ngơi trong một thời gian. Ngay cả Bạch Phàm và Chung Chính Khâm cũng đã bay tới Bắc Kinh, mang theo rất nhiều thuốc bổ đến bệnh viện, nắm chặt tay Cố Thanh và liên tục bày tỏ sự biết ơn. Bà Bạch rơm rớm nước mắt, nói: “Thật sự là ơn cứu mạng, nếu không có Tiểu Thầm, làm sao Ngâm Ngâm nhà tôi chịu được cú va chạm như vậy.” Trong lúc Bạch Phàm nói chuyện, Chung Ngâm đứng ngay bên cạnh, cảm giác nặng nề như có chì đổ xuống lưng cô. Tình cảm của Dịch Thầm, cô không biết phải đáp lại ra sao. Giờ đây lại thêm món nợ lớn như núi, đè nặng trên trái tim cô. Khi tiễn Bạch Phàm ra về, bà nắm lấy tay Chung Ngâm, nhìn cô từ đầu đến chân. Cuối cùng, bà ôm cô vào lòng đầy lo lắng: “May mà con không sao.” “Con gái à.” Bà vuốt ve má cô, dịu dàng hỏi: “Vậy còn với Tiểu Thầm, con tính thế nào?” Chung Ngâm nhìn vào mắt mẹ mình. Ánh mắt bà rõ ràng, không gì có thể giấu nổi chuyện tình cảm của Dịch Thầm. Cô vô thức cào vào những chiếc móng tay đã mòn vẹt, đầu óc rối bời như một mớ chỉ rối. “Con không biết.” Bạch Phàm không nói gì thêm, chỉ nhắc nhở cô: “Tình cảm không thể lưỡng lự.” “Tiểu Thầm là một đứa trẻ tốt, đừng làm lỡ dở cuộc đời nó.” “Chuyện này, để mẹ lo trả nợ.” Sau khi tiễn bố mẹ về, điện thoại của Chung Ngâm đổ chuông, tin nhắn từ Lâm Dịch Niên. Anh hỏi cô: “Anh có nên đến thăm A Thầm không?” Lâm Dịch Niên là bạn trai của cô, đến để bày tỏ lòng cảm ơn là điều đương nhiên. Nhưng nếu anh đến, chắc chắn sẽ khiến Dịch Thầm thêm khó chịu. Chung Ngâm dựa vào tường, đầu đau như búa bổ. Cuối cùng, cô trả lời: “Không cần đâu.” Lâm Dịch Niên không nói gì thêm, chỉ nhắn lại: “Được.” Hôm nay, Dịch Thầm làm thủ tục xuất viện, mặc áo khoác đơn giản, khuôn mặt gầy gò hơn nhiều. Cậu cụp mắt xuống, lặng lẽ nhìn cô. Kể từ sau hôm đó, hai người chưa từng nói chuyện riêng với nhau. Cậu nhìn thấu điều mà cô không muốn thừa nhận. Và cũng không dám thừa nhận. Chung Ngâm lên tiếng: “Chúc mừng anh xuất viện.” Thái độ lạnh nhạt của cô đã nói lên tất cả. Ánh sáng trong mắt Dịch Thầm dần tắt đi, cuối cùng trở nên vô hồn. “em không cần phải gánh bất cứ gánh nặng gì.” Cậu kéo khóe môi cười gượng, “Tôi không làm thế để ép em phải đưa ra lựa chọn nào cả.” Giọng nói nhẹ như lông vũ của cậu, nhưng lại đập mạnh vào trái tim Chung Ngâm. Cô cúi đầu: “Tôi biết.” Cô nhìn thẳng vào mắt cậu: “Cảm ơn.” Giọng nói sau đó nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy: “Xin lỗi.” — Xin lỗi. Lại là ba từ đó. Cảm xúc của Dịch Thầm đã vỡ vụn từ lâu, cậu lẩm bẩm tự giễu: “Tôi có ép em lấy thân báo đáp đâu, việc gì mà vội xin lỗi chứ? Hả?” Cậu tiến thêm một bước, ánh mắt sắc bén như đang săn mồi, khóa chặt cô: “em sợ cái gì?” “Hay là tôi nói đúng rồi? em thực sự như tôi đã nói, thích—” “Dịch Thầm!” Chung Ngâm đột ngột cắt ngang lời cậu. Chung Ngâm bị dồn đến bước đường cùng, gần như sụp đổ khi nhìn Dịch Thầm. “anh có biết anh đang làm gì không?” cô gằn giọng hỏi, gần như gào lên. “Lâm Dịch Niên là bạn cùng phòng của anh , là anh em chiến hữu cùng chơi game với anh . Còn tôi, là bạn gái của anh ấy.” Dịch Thầm cảm thấy một cơn nghẹn bùng nổ trong lồng ngực. “em không cần phải nhắc lại những điều đó.” Hai người cứ như đang thi đấu xem ai sẽ nhượng bộ trước, bầu không khí căng thẳng ngập tràn. Chung Ngâm nhìn thẳng vào mắt cậu, cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Cô bất ngờ tiến đến gần, nắm lấy cổ áo của Dịch Thầm, giọng nói chứa đầy sự kiềm chế và uất hận: “Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không chia tay anh ấy.” Hai gương mặt gần kề, cô từng chữ từng lời nghiến răng: “Còn anh thì sao? anh định làm gì? Xen vào giữa chúng tôi và trở thành người tình trong bóng tối của tôi à?” Chính bản thân cô cũng không thể tin mình vừa nói ra những lời đáng xấu hổ đến như vậy. Chung Ngâm nghĩ mình nhất định đã phát điên khi nói điều đó với Dịch Thầm. Quả nhiên, khi cô vừa dứt lời, biểu cảm của Dịch Thầm thay đổi ngay lập tức, ánh mắt cậu như vỡ vụn thành hàng ngàn mảnh. Hàng mi cậu cụp xuống, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng. Ngay lúc đó, Cố Thanh vừa nộp xong viện phí từ hành lang bước tới. Chung Ngâm buông tay ra, cố gắng kiềm chế sự thất thố của mình. “Cứ như vậy đi,“ cô nói, giọng thản nhiên. Nói đến mức này, với tính cách của Dịch Thầm, mọi chuyện giữa họ cũng nên kết thúc. --- Tối hôm đó, Chung Ngâm gặp Lâm Dịch Niên. Hai người ngồi đối diện nhau trong bữa ăn, nhưng đều trầm lặng. Chung Ngâm cố gắng tỏ ra tự nhiên, nhưng có những chủ đề không thể không đối mặt. “Chuyện của Dịch Thầm—” “Anh biết rồi,“ Lâm Dịch Niên nhìn cô bằng ánh mắt trấn an, “Anh biết hết.” “Anh cũng đã nhận ra sao.” Chung Ngâm vô thức khuấy đĩa thức ăn trước mặt. Lâm Dịch Niên đặt đũa xuống, không thể tiếp tục tự lừa mình dối người được nữa. “Anh biết từ rất lâu rồi. Trước cả khi chúng ta đến với nhau.” Chung Ngâm giật mình ngước mắt lên: “Vậy tại sao anh không nói với—” Lâm Dịch Niên lần đầu tiên ngắt lời cô: “Em là cô gái mà anh thích. Anh không có lý do gì để nhường em cho người khác.” Ánh mắt anh nhìn cô rất tự nhiên, như thể chỉ đang nói lên một sự thật hiển nhiên. Cái nhìn đó làm Chung Ngâm cúi đầu, đột nhiên cảm thấy mặt nóng bừng. Trong chuyện tình cảm này, ai cũng thẳng thắn hơn cô. “Xin lỗi.” Cô che mặt lại, xấu hổ vô cùng. Nhưng ngón tay của cô bị một bàn tay lạnh lẽo gỡ ra. Lâm Dịch Niên nhìn thẳng vào mắt cô: “Tại sao lại xin lỗi?” Chung Ngâm không thể nói ra lời. “Ngâm Ngâm,“ anh ngập ngừng một lúc, rồi hỏi câu đầy khó khăn: “Em còn thích anh không?” Câu hỏi đó như một lưỡi dao đặt cô lên lửa để thiêu đốt. Biểu cảm của Chung Ngâm thay đổi ngay lập tức, hoảng hốt nắm lấy tay áo anh, lập tức nói: “Đương nhiên là em thích anh.” “Vậy còn Dịch Thầm thì sao?” Anh đi thẳng vào vấn đề. “Em cảm thấy thế nào về cậu ấy?” Chung Ngâm vội vàng ngắt lời anh: “Em đã cắt đứt với anh ấy rồi, sẽ không bao giờ liên lạc nữa!” Cô nắm chặt tay anh, kiên quyết: “Dịch Niên, chúng ta tiếp tục ở bên nhau.” Lâm Dịch Niên lặng lẽ nhìn cô, nhưng không cảm thấy nhẹ nhõm vì câu nói đó. Ngược lại, trong lòng anh dâng lên những cảm giác đắng cay, chua xót, không cam lòng. Tất cả hòa trộn thành một cơn sóng cảm xúc. Rõ ràng mọi chuyện không nên như thế này. Ngay từ đầu, anh đã sai. Anh quá tự tin, tự tin đến mức nghĩ rằng dù cô có quan tâm đến Dịch Thầm thế nào đi nữa, cô vẫn là của anh. Giờ đây, anh cũng nếm trải được quả đắng của chính mình. Cô gần như đã không thể tự lừa dối bản thân nữa. Cô thực sự quan tâm đến Dịch Thầm. Quan tâm đến mức cô phải tuyệt vọng, cắt đứt mọi mối liên hệ với cậu ấy. Bao nhiêu suy nghĩ lướt qua trong đầu, Lâm Dịch Niên đưa tay ôm cô vào lòng. “Ngâm Ngâm, anh sẽ đối xử với em tốt hơn.” Anh nói. Anh vốn không có nhiều thứ để giữ. Dù thế nào đi nữa, cô vẫn là bạn gái của anh, và anh sẽ chăm sóc cô thật tốt. Anh không bao giờ có lý do để từ bỏ. --- Sự cố tại tòa nhà giảng dạy của trường S đã lan truyền trên mạng qua một đoạn video, nhưng rất nhanh sau đó, trường đã kịp thời dập tắt. Tuy vậy, trong trường thì sự việc đã gây nên một làn sóng tranh cãi, S đại nhận được hàng trăm lá thư khiếu nại từ phụ huynh. Chưa đầy bao lâu sau khi xuất viện, Dịch Thầm đã quay lại ký túc xá. Trong thời gian đó, nhà trường liên tục gửi đến các loại thuốc bổ, đến nỗi Trình Ngạn cũng đã mập lên một vòng. Nhưng khi Dịch Thầm trở lại, bầu không khí trong phòng ký túc đã thay đổi theo một hướng khó nói. Hành động anh hùng cứu mỹ nhân của cậu đã lan truyền khắp trường. Nhưng quan trọng hơn— Cô gái ấy không phải ai khác mà chính là Chung Ngâm. Bạn gái của Lâm Dịch Niên. Dù có cố gắng gán ghép nó vào mối quan hệ bạn bè cũng được, nhưng ai ngoài kia có thể không hiểu chuyện, còn họ thì sao có thể không biết rõ? Dịch Thầm là người đã tranh lớp giúp họ. Cố tình sắp xếp để ngăn cách cặp đôi, rồi tự mình học chung một lớp với cô ấy. Chuyện này đã vượt qua ranh giới của tình bạn. Điều quan trọng nhất là, Trình Ngạn cảm thấy mối quan hệ giữa hai “ông trời con” trong phòng đang dần trở nên vi diệu. Ngoại trừ việc trao đổi những vấn đề cần thiết khi phát triển phần mềm, hai người rất ít nói chuyện với nhau. Lâm Dịch Niên cũng không còn nhắc đến Chung Ngâm trước mặt mọi người trong phòng. Nhìn tình hình, Trình Ngạn lo sốt vó, sợ rằng cảnh anh em trở mặt như trên phim truyền hình sẽ xảy ra ngay trong phòng ký túc xá này. May mắn là, cho đến lúc này, mọi thứ vẫn đang trong tầm kiểm soát. Khi Chung Ngâm chuẩn bị rút khỏi môn tự chọn vào thứ Năm, Lâm Dịch Niên đã nhắn tin thông báo rằng anh đã tìm được người đổi lớp với cô. Vẫn là cùng một môn tự chọn, nhưng thời gian khác, chuyển sang chiều thứ Ba, cùng với anh. Tối hôm đó, khi mọi người đã ngủ say, Chung Ngâm hoàn thành thủ tục đổi lớp. Sợi dây liên kết cuối cùng giữa cô và Dịch Thầm cũng chính thức bị cắt đứt. Sau khi đổi lớp, cô nhìn vào màn hình máy tính, cảm giác áp lực đè nặng lên lòng ngực cuối cùng cũng dần tan biến, cô thở phào nhẹ nhõm. Tháng ba đến, mùa xuân tràn về, thời tiết ấm áp trở lại. Chẳng mấy chốc, ngày Chung Ngâm bắt đầu công việc tại TV Lemon cũng đến. Trước đó, cô đã dành thời gian đi mua sắm quần áo công sở, và vào ngày đầu tiên đến trụ sở chính, cô đã mặc bộ trang phục mới, tinh thần sảng khoái, sẵn sàng cho công việc. Ngày cô bắt đầu công việc là chiều thứ Tư. Lâm Dịch Niên dù có tiết học nhưng đã xin nghỉ để đưa cô đến nơi. Trong khi đó, ở phòng máy tính của Học viện Khoa học Máy tính và Công nghệ Thông tin. “Anh Niên không có mặt à?” Một người từ phòng ký túc xá bên cạnh bước lại gần Trình Ngạn, ánh mắt nhìn quanh, “Sao không thấy cậu ấy?” “Xin nghỉ rồi, có chuyện gì không?” Trình Ngạn đáp. “Xin nghỉ?” Người kia nhíu mày, “Anh Niên mà cũng xin nghỉ à?” Ngay lúc đó, Dịch Thầm bước vào từ cửa sau, khẽ né qua để nhường đường. Trình Ngạn quay sang hỏi: “Cậu cần tìm anh Niên có chuyện gì không?” “Bạn cùng phòng của tôi cúp học, muốn nhờ anh Niên giúp điểm danh hộ.” Trình Ngạn xoay quyển sách trong tay, nhún vai: “Không may rồi, hôm nay anh Niên cũng không có mặt, trưởng ban học tập sẽ điểm danh.” “Anh ấy đi đâu rồi?” Người kia hỏi vu vơ. Trình Ngạn ngáp dài, trả lời một cách uể oải: “Đi cùng bạn gái.” “Ồ~” Người kia kéo dài giọng điệu, nở nụ cười ngầm hiểu, “Thôi, tôi đi tìm trưởng ban học tập vậy.” Tống Tự, người không có mặt ở phòng ký túc trưa nay, nghe vậy bèn hỏi: “Anh Niên đi đâu với Chung Ngâm à?” Tiếng gõ bàn phím bên cạnh cũng dừng lại. Dịch Thầm, lúc này đang dừng tay, cũng nhìn qua. Anh cũng không có mặt vào buổi trưa. “...” Bầu không khí trong phòng dường như trở nên nặng nề, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình. Trước hai ánh mắt đang nhìn chằm chằm, Trình Ngạn có chút ngớ người, há miệng nhìn lại Dịch Thầm với vẻ bối rối. Không phải chứ, anh em, cậu không thèm che giấu chút nào sao!? “Cô ấy đi thực tập ở Lemon TV,“ Trình Ngạn cắn răng đáp, “Anh Niên đưa cô ấy đến đó.” “Ồ, ra là chuyện này,“ Tống Tự nói, “Tôi nghe An An kể rồi. Đây là Lemon TV, thật sự rất ấn tượng.” Dịch Thầm ngừng tay hoàn toàn, không nói thêm lời nào nữa. Cậu nhìn chăm chú vào màn hình, nhưng tâm trí lại lạc đi đâu đó. Thì ra, cả thế giới đều biết, chỉ có mình cậu là bị bỏ ngoài cuộc. Cậu đã hoàn toàn bị loại ra khỏi thế giới của cô. Lúc này, Chung Ngâm đang đứng tại trụ sở chính của Lemon TV, vẫy tay chào tạm biệt Lâm Dịch Niên. “Tối nay anh sẽ quay lại đón em,“ Lâm Dịch Niên chỉnh lại lọn tóc lòa xòa bên thái dương của cô, “Cố lên, phát thanh viên Chung.” Chung Ngâm mỉm cười, đôi mắt cong lên đầy niềm vui. “Em đi đây.” Cô vẫy tay chào, rồi chạy nhanh vào tòa nhà. Lâm Dịch Niên đứng đó, nhìn theo bóng dáng cô chạy xa dần.