“…”

Lâm Dịch Niên nói khéo, nhưng ai cũng hiểu anh muốn giúp ai. Khác với Tống Tự hay khoe khoang yêu đương, anh chưa bao giờ nhắc đến Chung Ngâm trong ký túc, nếu có phải nhắc, anh cũng cố tình làm mờ đi đối tượng.

Trình Ngạn không nhịn được liếc sang Dịch Thầm.

Cậu ta vẫn dán mắt vào màn hình, môi mím chặt, không nói gì.

Khi Trình Ngạn đang chuẩn bị pha trò để phá tan bầu không khí thì từ sau lưng vang lên giọng nói cứng cỏi: “Muốn tranh môn nào?”

Lâm Dịch Niên nhìn tin nhắn vừa nhận được, môi cong lên, báo tên môn: “Tranh đại môn nào cũng được.”

“Gửi mã số sinh viên qua đây.” Dịch Thầm lơ đễnh liếc mắt nhìn.

“Chờ chút.” Lâm Dịch Niên nói.

“Ê! Còn tôi nữa!” Trình Ngạn sốt ruột lay vai Dịch Thầm, nhưng bị đẩy ra đầy khó chịu: “Đợi đi.”

Một loạt mã số sinh viên được gửi tới, ít nhất cũng bốn năm người.

Dịch Thầm không thể chịu nổi: “Lâm Dịch Niên, cậu coi tôi là tổ chức từ thiện à?”

Lâm Dịch Niên: “Đây là bạn cùng phòng của cô ấy.”

Tống Tự ngại ngùng giơ tay lên: “Thật ra còn có tôi nữa.”

“…”

Dịch Thầm: “Đợi đi.”

Ngày hôm sau, Chung Ngâm nhìn vào thời khóa biểu của mình, thấy có thêm vài môn được cho là “vua nước” của trường.

“Á á á, tôi cũng tranh được rồi!”

“Em cũng vậy!”

Các bạn cùng phòng hớn hở lắc vai cô.

Chung Ngâm cẩn thận đối chiếu, rồi nhận ra: “Nhưng chúng ta không cùng lớp giáo viên thì phải.”

“Không sao đâu, khác giáo viên nhưng cũng giống nhau mà.” Quách Đào không quan tâm, vung tay, mặt mày rạng rỡ: “Phải nhờ công nghệ cao đó chứ!”

Trịnh Bảo Ni vội vàng ấn cô ấy xuống: “Nhỏ giọng thôi, làm vậy có gì vẻ vang đâu!”

Sử An An đứng bên cười đến đau bụng.

Chung Ngâm cũng không rõ Lâm Dịch Niên làm sao mà xoay sở được chuyện này.

Nhưng nếu tất cả bọn họ đều tranh được, có lẽ anh ấy đã dùng vài thủ đoạn bí mật nào đó.

“Nhưng sao chúng ta cũng không học chung giờ?”

Buổi tối khi ăn cơm, Chung Ngâm xem thời khóa biểu của Lâm Dịch Niên. Môn thì đúng môn, nhưng giờ học hoàn toàn khác nhau.

“Thật à?” Lâm Dịch Niên cũng đối chiếu một chút.

Khi nhận ra sự khác biệt, anh nhếch mép, suýt nữa bật cười vì trò trẻ con của Dịch Thầm, ngụ ý sâu xa: “Chuyện này phải hỏi A Thầm rồi.”

“…”

Chung Ngâm không biết nói gì: “Sao lại là anh ấy tranh?”

“Chương trình tranh môn đó, năm ngoái cậu ấy làm ra.”

“Chắc chắn là cậu ấy cố ý!”

Lâm Dịch Niên bóc xong tôm, đặt vào đĩa của cô: “Không sao, tôi đi thử đổi giờ xem có ai chịu đổi không.”

Chung Ngâm chỉ biết gật đầu.

Nhưng cô cũng biết hi vọng rất mong manh.

Còn một suy nghĩ nữa cô chưa nói ra.

Không lẽ Dịch Thầm sắp xếp để cô và cậu ấy học chung giờ?

Chắc không đâu...

Nhưng đúng là vậy!

Buổi học đó vào thứ Năm.

Lâm Dịch Niên vẫn chưa đổi được giờ, chiều hôm đó, Chung Ngâm đành một mình bước vào lớp học.

Lần này cả phòng ký túc xá đều không có ai học chung lớp với cô. Dù cách xa, Chung Ngâm vẫn có thể cảm nhận được ý đồ xấu xa của Dịch Thầm.

Cô cố ý chọn một chỗ ngồi tầm trung, không quá nổi bật.

Vài phút cuối cùng, sinh viên lần lượt vào lớp, lớp học trống trơn bỗng chốc chật kín người.

Ai đó ngồi xuống cạnh cô.

Chung Ngâm vô thức ngẩng đầu, bắt gặp một gương mặt lạ.

Cô chưa kịp thở phào nhẹ nhõm.

Thì ngay sau đó, một tiếng “keng” vang lên từ phía sau, người mới đến với động tác mạnh bạo, mùi nước giặt hương chanh quen thuộc ùa vào mũi cô.

Chung Ngâm giật mình quay lại.

Đối diện với gương mặt không biểu cảm của Dịch Thầm. Cậu ta hờ hững liếc cô một cái, như thể không quen biết, rồi lười biếng quay đi.

“…”

Chung Ngâm hít sâu một hơi, cũng không thèm để ý đến cậu ta, quay đầu lại.

Không hổ danh là “vua nước” của trường S. Giáo viên sau khi giới thiệu xong, liền bắt đầu chiếu phim.

Nhưng vì hôm nay tòa nhà này đang sửa chữa, tiếng búa và khoan đôi lúc lại vang lên, làm cho buổi chiều càng thêm ồn ào và khó chịu.

Phần lớn sinh viên ngồi làm việc riêng.

Chung Ngâm cũng mở điện thoại, chuyển sang kênh thể thao và bắt đầu xem trực tiếp.

Phía sau cô không có động tĩnh gì, không phát ra tiếng động nào.

Lưng cô từ từ thả lỏng.

Cứ thế, cả buổi học trôi qua trong yên bình.

Giữa buổi có năm phút nghỉ giải lao, Chung Ngâm đi vệ sinh, quay lại thì thấy Dịch Thầm nằm úp mặt trên bàn, một tay đặt lên gáy, ngủ say sưa không biết trời đất.

Cuối cùng cũng chịu đựng hết hai tiết học.

Chuông reo, đám đông tản ra.

Chung Ngâm dọn dẹp bàn ghế, chuẩn bị rời khỏi lớp thì một nam sinh từ hàng ghế trước bước tới, hỏi thẳng: “Chung Ngâm, có thể cho mình xin số liên lạc được không?”

Phía sau vang lên một tiếng cười lạnh, ánh nhìn sắc bén từ đằng sau dán chặt vào cô.

Chung Ngâm không để ý, chỉ lạnh lùng đáp: “Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi.”

“Em và người hiện tại mới chỉ quen nhau hai tháng thôi mà,“ nam sinh dường như rất quen biết Chung Ngâm, cười một cách lão luyện như kẻ đã từng trải trong chốn tình trường, “Chắc cũng chán rồi phải không? Sao không nghĩ đến người tiếp theo đi?”

Chung Ngâm chưa kịp mở miệng, thì từ phía sau vang lên một tiếng “rầm”, người đến bước tới, đứng chắn trước mặt cô, giọng đầy khó chịu: “Cô ấy đã nói là có bạn trai rồi, cậu không nghe được tiếng người sao?”

“Cậu là ai thế?” Nam sinh tỏ ra khó hiểu, liếc nhìn người trước mặt, “Cậu đâu phải là bạn trai cô ấy, có liên quan gì đến cậu?”

Dịch Thầm không thay đổi biểu cảm, nhấn nhẹ vào khớp ngón tay, trông có vẻ muốn động thủ, Chung Ngâm vội ngăn lại: “Dịch Thầm! Đừng gây chuyện.”

Nghe thấy cái tên này, nam sinh chớp mắt một chút, liếc nhìn Dịch Thầm, kéo dài giọng điệu với ánh mắt chế giễu: “Ồ, hóa ra là bạn trai cũ à. Vậy càng không liên quan gì đến cậu.”

Sắc mặt của Dịch Thầm càng lúc càng tệ.

Chung Ngâm lạnh lùng nhìn thẳng vào tên nam sinh kia: “Dù tôi có bạn trai hay không, tôi cũng không cho cậu thông tin liên lạc. Đi đi.”

Nam sinh vốn chỉ muốn thử vận may, bị từ chối thẳng thừng như vậy, tức giận hừ một tiếng rồi bỏ đi.

Lớp học trở nên vắng lặng, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Chung Ngâm không nhìn lấy một lần, xách túi lên và quay người bước đi.

Tiếng bước chân từ phía sau không xa không gần.

Cô bước nhanh hơn.

Tiếng ồn ào của công trình sửa chữa trong tòa nhà cứ vang lên liên tục, âm thanh từ tầng trên dội xuống như búa đập, khiến đầu cô nhức nhối.

Lúc nào cũng vậy.

Chỉ cần cậu ta xuất hiện, cô liền cảm thấy tâm trạng bị khuấy động không yên.

Cuối cùng, Chung Ngâm dừng lại, không cảm xúc quay người lại.

Dịch Thầm cũng đứng yên, ánh mắt không rời khỏi cô.

Chung Ngâm mím chặt môi.

Giọng cô cố ý lạnh lùng: “Sắp xếp tôi và anh học chung một lớp, là anh làm phải không?”

Dịch Thầm đút tay vào túi, nhướng mày, vẻ mặt đầy thách thức như muốn nói: “em có thể làm gì tôi?”

Trong lồng ngực Chung Ngâm cuộn trào những cảm xúc khó chịu, không biết phải xả ra bằng cách nào.

Có một điều gì đó đang mất kiểm soát, khiến cô lớn tiếng hơn: “Rốt cuộc anh muốn gì?”

“anh không biết tôi đã ở bên Lâm Dịch Niên rồi sao? Chúng ta không còn khả năng nào nữa đâu!”

“Việc anh làm thật hạ thấp giá trị của mình,“ cô gần như không kiểm soát được lời nói, “Đừng làm phiền tôi nữa, được không?”

Chung Ngâm dồn dập nói một hơi, nhìn Dịch Thầm đứng im, ánh mắt cậu từ sáng chuyển sang tối dần.

Trên gương mặt cậu vẫn là vẻ không quan tâm.

Nhưng cơ thể lại không thể che giấu sự căng thẳng.

Không hề cử động.

Chung Ngâm cảm thấy mũi mình cay cay, không thể đối mặt với tình huống này nữa, chỉ muốn chạy trốn.

Bỗng nhiên, trên đầu vang lên một tiếng “rầm” lớn.

Tiếng động lần này không giống bình thường.

Chung Ngâm ngây người, ngước lên nhìn.

Trong khoảnh khắc ấy, Dịch Thầm đột nhiên thay đổi sắc mặt.

“Rầm” một tiếng.

Một mảng lớn xi măng từ trần nhà rơi xuống.

Bụi bặm mù mịt.

Nhưng Chung Ngâm đã được người ta ôm chặt vào lòng, phía sau đầu được che chắn bởi một bàn tay, cô không hề cảm thấy chút đau đớn nào.

Nhiệt độ cơ thể của cậu trai ôm cô rất nóng, hơi thở nặng nề phả vào bên cổ.

Chung Ngâm mở mắt ra.

Cô được Dịch Thầm che chở, cậu trai cau mày chịu đựng cơn đau, đôi mắt đen của cậu nhìn cô đầy lo lắng, “Em không sao chứ?”

Một mảng xi măng lớn đập vào lưng và sau đầu cậu.

Trong thoáng chốc, gương mặt của Chung Ngâm trắng bệch, tay cô run rẩy chạm vào dòng máu đang chảy từ sau cổ cậu xuống.

Máu chảy đầm đìa.

Lúng túng không nói nên lời: “Dịch Thầm, anh ... anh sao rồi? Có sao không? Bệnh viện, chúng ta phải đến bệnh viện.”

Các sinh viên xung quanh đều sợ hãi, nhìn lên trần nhà với những mảng tường rơi rụng, không dám tiến lại gần.

Từ trên tầng vang lên tiếng chân gấp gáp của các công nhân xây dựng: “Có chuyện rồi! Tường rơi trúng sinh viên!”

Xác nhận Chung Ngâm không sao, Dịch Thầm từ từ buông tay ra, gạt đi dòng máu đang chảy xuống cổ mà không tỏ ra đau đớn gì.

Phía sau đầu cậu đau âm ỉ, dạ dày như muốn cuộn lên, mắt cậu hoa lên nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ điều gì.

Cậu chần chừ đưa tay lên, định lau khóe mắt đỏ hoe của cô nhưng dừng lại giữa không trung, thản nhiên nói: “Em khóc gì chứ, chỉ là vết thương ngoài da thôi.”

Chung Ngâm gần như sắp sụp đổ: “Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa!” Cô nhìn quanh, “Mau đưa anh ấy đến bệnh viện, mau lên!”

Mọi người xung quanh cuối cùng cũng phản ứng.

“Mau đi!”

“Gọi xe cấp cứu!”

Bệnh viện của trường không đủ thiết bị, cuối cùng Dịch Thầm được đưa vào phòng cấp cứu của bệnh viện gần đó.

Cậu bị thương chủ yếu ở phần đầu, khi được đưa đến, ý thức đã bắt đầu mơ hồ.

Chung Ngâm ngồi ngoài phòng cấp cứu, ánh mắt trống rỗng, các móng tay của cô đã bị cào nát nham nhở.

Cố Thanh vội vã đến, cô làm việc ở một công ty quốc doanh, đúng lúc đang trong giờ làm, trên người còn mặc đồng phục công sở chỉnh tề.

“Ngâm Ngâm, Tiểu Thầm đâu rồi?” Đôi mắt cô đầy lo lắng, “nó sao rồi?”

Khuôn mặt Chung Ngâm trắng bệch, ngước lên nhìn cô. Muốn nói gì đó, nhưng lại không thể thốt ra thành lời.

Cảm giác này quá quen thuộc. Hai năm trước, khi cô bị mất giọng tạm thời, cũng là như vậy.

Nhìn thấy vẻ bối rối của cô, Cố Thanh vội ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng cô an ủi: “Không sao đâu, không sao đâu, cô nghe nói chỉ là một mảng xi măng nhỏ thôi.”

Một thầy giáo thuộc phòng hành chính của trường tiến tới: “Có phải là phụ huynh của Dịch Thầm không? Xin cô đừng lo lắng, Dịch Thầm đang được cấp cứu, hãy kiên nhẫn đợi một chút.”

“Tại sao con tôi lại bị xi măng rơi trúng?!” Cố Thanh nhìn thầy giáo bằng ánh mắt giận dữ, “Cơ sở hạ tầng của trường như thế này à? Đây là công trình gì vậy? Đã qua kiểm định chất lượng chưa?”

Phong thái của cô khiến thầy giáo toát mồ hôi hột.

Một người khác trông như lãnh đạo tiến lên giảng hòa: “Phụ huynh, xin hãy bình tĩnh. Gần đây tòa nhà đang được sửa chữa, tòa nhà này cũng đã có tuổi rồi, không ai ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.”

Thái độ chối bỏ trách nhiệm này làm lửa giận của Cố Thanh bùng lên: “Vậy tại sao vẫn tổ chức lớp học trong thời gian thi công? Trường quản lý kiểu gì vậy?!”

“Việc này, việc này—”

Hai bên cứ thế tranh luận, giọng điệu ngày càng lớn, nhưng Chung Ngâm không nghe thấy gì.

Đúng lúc đó.

Cửa phòng cấp cứu mở ra, cô liền đứng bật dậy và chạy vội tới.

Bác sĩ: “Chúng tôi đã xử lý ban đầu vết thương, phần lưng không sao, nhưng vết thương ở sau đầu khá nghiêm trọng. Bệnh nhân hiện vẫn chưa tỉnh, cần kiểm tra thêm để xem có ảnh hưởng đến vùng chức năng hay không.”

Phần sau đầu bị thương khá nghiêm trọng.

Có thể ảnh hưởng đến vùng chức năng.

Chung Ngâm đứng không vững, lảo đảo một bước.

Ngón tay lạnh ngắt của cô đặt lên mặt, dựa vào tường, cảm thấy trời đất quay cuồng.

Dịch Thầm được chuyển vào phòng bệnh thường, đầu quấn đầy băng, vẫn chìm trong giấc ngủ, khuôn mặt tái nhợt, nằm trên giường bệnh.

Mặc dù bình thường vẫn mắng cậu, nhưng khi nhìn thấy Dịch Thầm như vậy, Cố Thanh không thể ngồi yên, mắt đỏ hoe nắm lấy tay cậu.

Không lâu sau, Dịch Kiến Quân cũng đến, người ông toát ra một bầu không khí nặng nề.

Sau khi ông đến, hiệu trưởng mà Chung Ngâm chỉ gặp một lần trong buổi lễ khai giảng cũng đã đến bệnh viện, cam đoan rằng nhà trường sẽ truy cứu trách nhiệm đến cùng.

Truy cứu trách nhiệm.

Chung Ngâm cúi đầu xuống.

Người đáng bị truy cứu trách nhiệm nhất, có lẽ chỉ có cô mà thôi.

Trời dần tối, thời gian trôi qua đến buổi tối.

“Việc này không phải lỗi của cháu,“ Cố Thanh nắm lấy tay Chung Ngâm, nhẹ giọng an ủi cô, “Cháu đừng tự trách mình, Tiểu Thầm bảo vệ cháu là điều đương nhiên.”

Nước mắt của Chung Ngâm suýt nữa tuôn trào, cô vội vàng lau mắt.

Cố Thanh vuốt ve phía sau đầu cô.

Lúc này, Dịch Kiến Quân ra hiệu, dường như có chuyện muốn nói với Cố Thanh, hai người cùng ra khỏi phòng bệnh.

“Tôi đã liên hệ với chuyên gia thần kinh ở bệnh viện Hòa Hợp, không ổn thì chuyển viện sớm.”

Cố Thanh: “Vẫn chưa chẩn đoán rõ ràng mà? Có thể chỉ là chấn động não thông thường, nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn thôi.”

“Dù sao cũng là chấn thương ở đầu, nếu vùng chức năng bị ảnh hưởng, sau này mà bị ngốc thì làm sao?”

“Dịch Kiến Quân, ông nói gì vậy? Đừng có nguyền rủa con trai mình!”

“…”

Cuộc trò chuyện của họ lẫn trong âm thanh mơ hồ truyền vào.

Có thể thấy rõ Dịch Kiến Quân vô cùng lo lắng.

Trong phòng bệnh, không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ tíc tắc tíc tắc.

Chung Ngâm ngồi thất thần, lặng lẽ lau nước mắt.

“Em khóc gì chứ,“ một giọng nói quen thuộc vang lên, “Tôi còn chưa chết đâu.”

Chung Ngâm giật mình ngẩng đầu lên.

Từ lúc nào, Dịch Thầm đã mở mắt trên giường bệnh.

Dù khuôn mặt cậu vẫn tái nhợt, nhưng ánh mắt đã lấy lại sự sáng rõ, đang nhìn cô không chớp mắt.

“Yên tâm đi.” Cậu nhếch môi cười, “Tôi không bị ngốc đâu.”

Trong thoáng chốc.

Chung Ngâm ôm mặt, không biết là đang khóc hay đang cười.

Cô mở miệng, định nói gì đó.

Trong khoảnh khắc này, cô bất ngờ nhận ra, giọng nói của mình đã trở lại.

Muôn ngàn lời nói cuối cùng chỉ hóa thành một câu khàn khàn: “anh không sao là tốt rồi.”

Cậu không nói gì, chỉ nhìn cô.

Ánh mắt mang theo một sức nặng mà cô không thể chịu nổi.

“Tôi đi gọi bác sĩ.” Chung Ngâm lau mặt, định bước đi thì bị Dịch Thầm nắm lấy cổ tay.

Cô quay lại.

“Ngâm Ngâm.” Cậu gọi nhỏ, gắng sức muốn ngồi dậy.

Chung Ngâm quay lại, cau mày: “anh đừng cử động lung tung.”

Dịch Thầm vẫn ngoan cố nhìn cô chằm chằm.

“Em lo cho tôi.”

Chung Ngâm mím môi, không muốn trả lời.

Dịch Thầm kiên trì nhìn vào mắt cô: “Tôi thấy rồi, trong mắt em có tôi.”

Câu cuối cùng, cậu nói chậm rãi nhưng đầy chắc chắn: “Em tin không, em thích tôi.”