Chung Ngâm không nhớ rõ mình đã có biểu cảm gì khi nói câu “Em đồng ý” với Lâm Dịch Niên.

Cô chỉ nhớ rằng trong khoảnh khắc đó, trước mắt như nở rộ hàng nghìn đóa pháo hoa.

Mối tình thầm kín bấy lâu cuối cùng đã đơm hoa kết trái. Cô nhìn vào đôi mắt của Lâm Dịch Niên, cảm giác vui mừng, nhẹ nhõm, và hạnh phúc đan xen hòa quyện vào nhau.

Cô siết chặt ngón tay lạnh lẽo của anh, mong muốn truyền cho anh hơi ấm từ lòng bàn tay mình.

Nhưng Lâm Dịch Niên lại không nhìn cô, chỉ khẽ đặt tay kia lên sau gáy cô và nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi.”

“Hả?” Chung Ngâm ngẩn người.

“Xin lỗi,“ Lâm Dịch Niên lặp lại lần nữa.

Lần này, anh bổ sung thêm: “Anh giờ mới hiểu rõ lòng em.”

Chung Ngâm thở phào nhẹ nhõm.

“Là do em không thể hiện rõ.”

Lâm Dịch Niên cười: “Thực ra khá rõ mà.”

“Gì cơ?” Chung Ngâm trợn tròn mắt.

“Là lỗi của anh khi lúc đầu cứ tưởng em thích Dịch Thầm,“ anh nói trong khi nắm tay cô đi về phía trước, “Nên anh không suy xét kỹ.”

Biểu cảm của Chung Ngâm thay đổi liên tục.

Thật sự anh ấy đã nghĩ như vậy sao!

Cô ngay lập tức nhớ đến Dịch Thầm – kẻ tự luyến kia, sự bực tức dâng lên: “Không phải Dịch Thầm đã nói gì trước mặt anh đấy chứ?”

“Không cần gấp,“ Lâm Dịch Niên không tiếp tục chủ đề này, “Sau này từ từ nói cũng chưa muộn.”

Anh càng nói như vậy, Chung Ngâm càng nghi ngờ là Dịch Thầm đã nói điều gì đó. Cô tức giận: “Anh đừng tin Anh ấy! Em chưa bao giờ thấy ai tự luyến như Anh ấy, bất cứ cô gái nào đến gần Anh ấy đều bị cho rằng...”

Cô cứ nhắc mãi tên Dịch Thầm.

Bất chợt, Lâm Dịch Niên dừng bước, “Ngoài trời lạnh, vào trong thôi.”

“Ừ.” Những lời muốn nói của Chung Ngâm đành nuốt xuống.

Trong thư viện rất yên tĩnh, không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.

Cả hai trở về chỗ ngồi.

Nhưng vừa mới xác định mối quan hệ, Chung Ngâm chắc chắn rằng cô không thể nào tập trung đọc sách được nữa.

Cô ngẩng đầu lên, lén liếc nhìn Lâm Dịch Niên, nhưng lại ngại không dám mở lời, sợ bị anh phát hiện mình quá bồn chồn.

Khi đang định chờ thời gian trôi qua, điện thoại của cô khẽ rung.

Lâm Dịch Niên: [Đi không?]

Cô đột ngột ngẩng đầu lên.

Anh nhìn cô cười.

Chung Ngâm lập tức phản ứng, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Cả hai vừa ngồi xuống chưa lâu, giờ đã lại chuẩn bị rời đi.

Người ngồi bàn bên cạnh nhìn cả hai với ánh mắt khinh bỉ như muốn nói: “Hai kẻ lười biếng hết thuốc chữa rồi.” Chung Ngâm vội vã thu xếp mọi thứ và cùng Lâm Dịch Niên rời khỏi đó.

Mưa đã tạnh, trên bầu trời giờ lất phất tuyết rơi. Chung Ngâm đưa tay hứng lấy những bông tuyết.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?” cô hỏi.

“Đến nơi nào đó có thể nói chuyện,“ Lâm Dịch Niên nắm lấy tay cô, tay kia che ô.

Chung Ngâm bước chầm chậm theo anh.

Khắp nơi phủ trắng tuyết.

Nhưng cô chẳng cảm thấy lạnh chút nào.



Khi Dịch Thầm trở về, trong ký túc xá chỉ có mỗi Trình Ngạn.

Anh dựa lưng vào ghế, trên mặt đặt quyển sách C ngôn ngữ lập trình, từ dưới vọng lên tiếng ngáy nhẹ.

Dịch Thầm liếc mắt nhìn đầy chán nản, quay lại tìm sạc điện thoại.

Điện thoại của anh vừa bị đông lạnh, nên chưa sạc được ngay.

“Mày còn quý giá hơn cả tao nữa,“ Dịch Thầm châm chọc, tay xoa ấm chiếc điện thoại.

“Bịch” một tiếng, quyển sách trên mặt Trình Ngạn rơi xuống đất.

Trình Ngạn giật mình tỉnh dậy: “Trời đất, sao mình lại ngủ quên được nhỉ.”

“Cậu về rồi à, Dịch Thầm? Cứu mình với, chỉ giúp mình mấy chỗ trọng tâm đi!”

Dịch Thầm không quay đầu lại, đưa tay ra: “Đưa sách đây.”

“Vâng!” Trình Ngạn nhanh nhảu mang tất cả sách chuyên ngành ra.

Dịch Thầm tùy ý khoanh vài chương, tay còn lại cố mở nguồn điện thoại, chỉ trong chốc lát anh đã đánh dấu xong, rồi ném sách trả lại.

Trình Ngạn ôm lấy sách, cảm kích như muốn khóc, còn ôm chầm lấy cổ Dịch Thầm từ phía sau, hát nghêu ngao: “Người cha mạnh mẽ, con có thể làm gì cho cha đây~”

Dịch Thầm ghét bỏ đẩy cậu ra, “Cút.”

Điện thoại cuối cùng cũng lên nguồn, anh lập tức gọi cho Chung Ngâm.

Gọi một lần, không có ai bắt máy.

Anh nhíu mày, không do dự gọi thêm lần nữa.

Chung Ngâm mãi sau mới thấy những cuộc gọi nhỡ của Dịch Thầm.

Tận bốn, năm cuộc gọi nhỡ.

Trong lúc ở thư viện, cô đã để điện thoại chế độ im lặng. Sau đó, cô cùng Lâm Dịch Niên đọc sách ở quán cà phê nên không chú ý đến điện thoại.

Lúc này, thấy cuộc gọi nhỡ từ nửa tiếng trước, tim Chung Ngâm đập thình thịch, vô thức liếc nhìn Lâm Dịch Niên, gần như nghĩ rằng anh đã kể chuyện của họ cho Dịch Thầm.

Nhận thấy ánh mắt của cô, Lâm Dịch Niên ngước lên từ màn hình máy tính, “Sao vậy?”

Chung Ngâm siết chặt tay, ngập ngừng: “Chuyện chúng ta, anh đã nói với Dịch Thầm chưa?”

Lâm Dịch Niên yên lặng nhìn cô. Một lúc sau, anh mới đáp: “Chưa.”

Gương mặt Chung Ngâm dãn ra, thở phào nhẹ nhõm.

Anh thu hết biểu cảm của cô vào mắt, rồi dịu giọng: “Nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói với Anh ấy.”

Nhận ra Lâm Dịch Niên có thể đã hiểu sai ý mình, Chung Ngâm vội vàng giải thích: “Em hiểu mà, chỉ là chuyện này, em muốn tự mình nói với Anh ấy.”

Dù sao từ đầu, động cơ của cô đã không đơn thuần. Dù trong lúc nóng giận, cô từng nghĩ sẽ dùng việc ở bên Lâm Dịch Niên để đánh mạnh vào mặt Dịch Thầm.

Nhưng đến ngày này, cô lại chẳng còn muốn làm vậy nữa, mà chỉ muốn nói chuyện thẳng thắn với cậu ấy.

Dịch Thầm là một người rất kiêu ngạo, cô không muốn để cậu ấy quá bẽ mặt.

“Có được không?” Chung Ngâm hỏi lại lần nữa.

Lâm Dịch Niên mỉm cười: “Tất nhiên rồi. Em định nói với cậu ấy khi nào?”

Việc này không thể kéo dài, nói rõ càng sớm càng tốt.

Chung Ngâm đáp: “Em sẽ gọi cho Anh ấy bây giờ, bảo Anh ấy đến đây. Em muốn nói chuyện với Anh ấy, được không?”

Lâm Dịch Niên nhìn cô.

Cô đã hỏi anh “được không” hai lần, nhưng cả hai lần đều là khi cô đã quyết định từ trước, gần như chẳng có gì có thể thay đổi được.

Đặc biệt khi chuyện này liên quan đến Dịch Thầm.

Cô rất quan tâm đến cậu ấy.

Anh cúi đầu, tay chơi đùa với chiếc thìa cà phê, “Tất nhiên là được.”

Lâm Dịch Niên chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, anh cúi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Mùi hương gỗ từ người anh tỏa ra, đúng như khí chất nhẹ nhàng, trong trẻo của anh.

Chung Ngâm nhìn anh, lòng dạ rối bời vì những gì sắp xảy ra.

“Lâm Dịch Niên.” Cô khẽ gọi, tay kéo nhẹ vạt áo của anh.

Lâm Dịch Niên cúi xuống gần hơn, “Ừ?”

“Hôm nay có thể Dịch Thầm sẽ tức giận, anh đừng có—”

Cô chưa kịp nói hết câu, môi đã bị ngón tay anh chặn lại. Lâm Dịch Niên nửa

đùa nửa thật: “Ngâm Ngâm, đừng nhắc đến Dịch Thầm nữa. Anh cũng biết ghen đấy.”

Chung Ngâm sững sờ.

Cảm giác trên môi khiến mặt cô ửng đỏ, rồi cô rụt rè: “Xin lỗi.”

Lâm Dịch Niên không nói gì thêm, rút tay lại: “Nói chuyện xong thì gọi anh, anh sẽ đến đón em.”

Sợ rằng việc đó sẽ làm phiền anh, Chung Ngâm định từ chối, nhưng sau đó lại nghĩ đến mối quan hệ đã thay đổi của cả hai, nên cô nuốt lời từ chối vào trong.

“Được.”

Lâm Dịch Niên luôn rất biết cách giữ chừng mực. Anh hoàn toàn có thể ngồi đây chờ, nhưng lại tôn trọng cô và để không gian riêng tư cho cô.

Chung Ngâm thu lại ánh mắt, bình tĩnh lại, chuẩn bị một chút rồi gọi cho Dịch Thầm.

Gần như ngay lập tức, cuộc gọi được kết nối.

Giọng nói đầy khó chịu vang lên, câu đầu tiên là: “em học được trò gì mới à? Sao không bắt máy?”

Chung Ngâm trả lời thật: “Lúc nãy em đang đọc sách nên không nghe thấy.”

Đầu dây bên kia ngừng một lát, rồi có tiếng khẽ hừ: “Chỉ biết ôn phút cuối.”

Chung Ngâm cười: “Ôn được chút nào hay chút ấy.”

“Lúc nãy điện thoại hết pin, chưa nói xong,“ giọng Dịch Thầm lười biếng, “Mẹ tôi bảo nhắn cho em , ngày 15 sẽ đưa em ra sân bay—”

“Dịch Thầm,“ Chung Ngâm ngắt lời cậu, “Bây giờ Anh có rảnh không?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, rồi cậu hỏi một cách dè dặt: “em định làm gì?”

“Ra đây gặp em đi, em có chuyện muốn nói.”

Trong đầu Dịch Thầm vang lên tiếng ù ù, cậu liếm môi: “Bây giờ à?”

Chung Ngâm khẽ đáp: “Ừ, được không?”

“Không phải chứ, Dịch Thầm đột ngột đứng bật dậy khỏi ghế, đi vòng quanh phòng ký túc, “em có biết ngoài trời đang có tuyết rơi không?

Chung Ngâm vẫn kiên trì: “Làm phiền Anh một lần này thôi.

Dịch Thầm dựa vào tủ quần áo, yết hầu chuyển động. Anh muốn như thường lệ châm chọc vài câu, nhưng trong đầu lại rối loạn như có đàn kiến bò loạn xạ.

Năm ngoái, một cô gái học mỹ thuật cũng từng hẹn anh ra ngoài một cách trang trọng như vậy, nhưng cuối cùng chỉ vì đến ngày thực hiện một lời cá cược mà cô ấy tỏ tình với anh.

“Chuyện này thực sự… em phải đích thân nói với Anh . Chung Ngâm gọi tên anh, “Dịch Thầm, làm ơn.

Đám kiến từ trong đầu bò xuống tim, khiến cả sống lưng ngứa ngáy.

Một lúc lâu sau.

Dịch Thầm mới nghe thấy giọng nói của chính mình, “Ở đâu?

Chung Ngâm thở phào, “Ở quán cà phê Gặp Gỡ, em đợi Anh .

Cô cúp máy.

Dịch Thầm đứng yên nhìn chằm chằm phía trước.

“Ai gọi vậy? Trình Ngạn ôm đống sách quay lại, “Trời tuyết lớn thế này, cậu còn phải ra ngoài à?

Nhìn thấy sắc mặt Dịch Thầm như lạc mất hồn, Trình Ngạn giật mình, “Anh Thầm? Sao trông anh mất hồn thế?

Dịch Thầm quay đầu lại một cách máy móc, đôi mắt đen láy có chút mơ màng, như thể đã ngừng hoạt động.

“Mình, yết hầu anh di chuyển, “Mình nên đồng ý…

Anh lại khép miệng, “Thôi bỏ đi.

“Rốt cuộc là sao? Trình Ngạn lần đầu thấy biểu cảm như thể CPU bị cháy của anh, liền đoán: “Có phải là Chung nữ thần gọi cậu ra ngoài không?

Dịch Thầm quay mặt đi, không nói gì, nhưng biểu cảm đã xác nhận suy đoán của Trình Ngạn.

“Ôi trời, hôm nay là ngày tuyết đầu tiên mà, Trình Ngạn nhướn mày, “Không lẽ cô ấy định tỏ tình với cậu?

Đôi mắt Dịch Thầm khẽ rung động, “Ngày tuyết đầu tiên?

Trình Ngạn hào hứng gật đầu: “Đúng vậy, hồi cấp ba bọn con gái hay xem phim Hàn Quốc, cứ nhắc mãi chuyện tỏ tình vào ngày tuyết đầu tiên là sẽ thành công.

Dịch Thầm hít sâu, dựa hẳn về phía sau ghế.

“Này, cậu sẽ đồng ý không? Trình Ngạn nhảy nhót hỏi.

Dịch Thầm chán nản kêu lên: “Tại sao mình phải đồng ý?

“Cậu đúng là một phiên bản hiện đại của Mộ Dung Phục, Trình Ngạn trợn mắt, giơ ngón tay cái lên, “Không chịu phục ai, chỉ phục cậu.

Dịch Thầm bắt đầu khoác áo, mắt cụp xuống, những ký ức không mấy ý nghĩa mà anh cố tình đè nén lại đang cuộn lên trong đầu.

Diệp Hạo, Giang Khôn, gã MC màu mè như con công kia, thậm chí cả Lâm Dịch Niên bây giờ.

Những người đàn ông bên cạnh cô cứ đến rồi đi.

Anh cố tìm ra vài lý do để phủ nhận tất cả những suy nghĩ ấy.

Nhưng tại sao?

Rõ ràng đêm đó cô đã ở bên Lâm Dịch Niên, nhưng lại lừa dối anh.

Thậm chí những lời đồn đoán ác ý của Tăng Khả lúc này cũng in đậm trong đầu anh.

Cơn giận vô cớ bốc lên trong lồng ngực. Dịch Thầm nghiến nhẹ răng hàm.

Cô chẳng hề toàn tâm toàn ý.

Anh kéo khóa áo lên đến cằm, cổ áo che nửa khuôn mặt lạnh lùng.

“Đi đây.



Chung Ngâm ngồi trong quán cà phê, thi thoảng lại nhìn đồng hồ.

Trong quán có một chiếc đồng hồ cổ, kim giây tí tách đều đặn, như từng nhịp gõ lên lòng cô.

Cô loay hoay với các ngón tay, cảm thấy mình đang ngày càng căng thẳng.

“Cộp một tiếng, đồng hồ chỉ 3 giờ 30.

Đúng lúc đó, có ai đó nhẹ nhàng gõ hai lần lên mặt bàn.

Chung Ngâm ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là đôi đồng tử đen láy.

Dịch Thầm mặc áo khoác đen dài, vóc dáng cao lớn hơn hẳn. Cổ áo mở ra, lộ chiếc áo len cổ lọ màu sáng bên trong.

Anh đeo khẩu trang đen.

Anh cúi đầu, lặng lẽ quan sát cô, không để lộ cảm xúc gì.

“Anh đến rồi, Chung Ngâm chịu áp lực lớn, đứng dậy chỉ về phía ghế đối diện, “Ngồi đi.

Dịch Thầm không nói lời nào, ngồi xuống đối diện và tháo khẩu trang, “Có gì thì nói đi.

Môi Chung Ngâm mấp máy, một giây sau, cô chuyển đề tài: “Anh muốn uống gì không? em mời.

Dịch Thầm nhìn chằm chằm cô, trông không có vẻ gì là muốn dài dòng: “Không cần, tôi không khát.

Chung Ngâm bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm đến mức cụp mắt xuống, lơ đãng khuấy cà phê.

Chuyện này càng nghĩ càng thấy khó khăn.

Dù nói thế nào đi nữa, thì cũng là lỗi của cô.

Với tính cách của Dịch Thầm, nếu xử lý không khéo, chuyện họ tuyệt giao chỉ là chuyện nhỏ, nghiêm trọng hơn có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ của cậu ấy với Lâm Dịch Niên.

“Dịch Thầm. Chung Ngâm ngập ngừng, “Những gì em sắp nói rất quan trọng, em sẽ nói từ từ, Anh cố gắng giữ bình tĩnh nhé.

Dịch Thầm khẽ ừ một tiếng qua mũi, tay gõ nhẹ lên bàn: “Nói đi.

Chung Ngâm hít một hơi thật sâu, “Dịch Thầm, em, em thực ra…

Cô không dám nhìn thẳng vào anh, ngón tay siết chặt vì lo lắng, câu nói ra từng chữ một.

Tay Dịch Thầm cũng từ từ siết lại. Cô ấy luôn khiến anh mủi lòng.

Đừng nói là lại sắp khóc đấy.

Trong lòng anh cuộn trào cơn sốt ruột chưa từng có, gần như đấu tranh nội tâm gay gắt.

Có một khoảnh khắc, anh thậm chí nghĩ đến việc sẽ đồng ý.

Dù cho cô có giống như cô gái học mỹ thuật kia, chỉ đơn thuần muốn đùa giỡn với anh, rồi chơi chán thì bỏ.

Lý trí lại kéo anh quay về.

Không thể.

Anh chưa đến mức hèn mọn như vậy.

Không thể chịu đựng nổi sự giằng xé này, Dịch Thầm xoay mặt đi, chủ động nói trước: “Anh nói trước nhé, bị từ chối là chuyện bình thường, đời người không có gì là không vượt qua được…

Cùng lúc đó, Chung Ngâm đã nhiều lần do dự, cuối cùng cũng lấy hết can đảm để nói: “Cảm ơn Anh , Dịch Thầm. Nếu không có Anh , em không thể nào nhanh chóng ở bên Lâm Dịch Niên thế này.

Ngay khoảnh khắc đó.

Như có ai đó giữ chặt kim đồng hồ lại.

Im lặng đến cực độ.

Chung Ngâm không nhịn được mà ngẩng đầu lên.

Dịch Thầm bất động, đôi mắt đen láy không còn chút ánh sáng nào, trừng trừng nhìn vào cô.

Như thể cô vừa nói một ngôn ngữ ngoài hành tinh.

Chung Ngâm vừa nãy quá căng thẳng và hồi hộp, không nghe rõ những gì Dịch Thầm nói.

Nhìn vào biểu cảm của cậu ấy bây giờ.

Cô không khỏi tự hỏi, liệu Dịch Thầm có nghe rõ những gì cô vừa nói không.

Lịch sự, cô hỏi lại: “Vừa nãy Anh nói gì?

Ánh mắt Dịch Thầm vẫn không rời khỏi cô.

Chỉ là ánh mắt đờ đẫn như một cỗ máy mất đi điều khiển.

Kim đồng hồ tích tắc trôi qua mười giây.

Đúng lúc Chung Ngâm đang phân vân liệu có nên nhắc lại lời vừa nói hay không, cuối cùng đối diện cô cũng có động tĩnh.

Cậu ngẩng đầu lên, rồi lại cúi xuống, đôi mắt đen láy không còn chút ánh sáng.

Sau vài lần lặp lại.

“Anh vừa nói gì? Cậu bất ngờ bật cười, “Nói mớ

à?