Ngày mồng tám tháng bảy âm lịch, trời nắng rực rỡ. Mặt trời lên sớm, ánh sáng len qua kẽ rèm, chiếu xuống sàn nhà. Chung Ngâm theo thói quen tỉnh giấc, vừa mở mắt đã bắt gặp ánh nhìn sáng rực của Dịch Thầm, anh chăm chú nhìn cô, hào hứng không thôi. Mái tóc mềm mại của anh xõa trên gối, tinh thần phấn chấn, anh nhướng mày. “Em dậy rồi à, vợ yêu? Dịch Thầm vùi vào cổ cô, cọ nhẹ như nũng nịu, “Anh chờ em lâu lắm rồi đó. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương