Thiên Quang hơi nghẹn lời, thấy xung quanh không có ai mới thấp giọng nói:“Chủ tử, chuyện này… nô tỳ cũng không rõ.Nàng ngừng một chút, như sực nghĩ ra điều gì đó, lúng túng thì thầm:“Có lẽ Thế tử gia… thích người đẹp?

Nghĩ lại thì cũng hợp lý — bốn tiểu thiếp phía trước thân hình mỗi người một kiểu, ghép lại đủ cả bộ sưu tập hiếm gặp. Còn người cuối cùng thì tuy cân đối, nhưng dung mạo lại không nổi bật.

Thẩm Ngân Thu lại “ha ha hai tiếng, lát sau ôm bụng nói:“Không được cười nữa, đau quá. Đi đi, ra phía trước ngồi ở lương đình một lát.

Thiên Quang bất đắc dĩ cùng Thiên Vân theo chủ tử đến lương đình. Vì trong đình đặt toàn bàn đá ghế đá, Thiên Quang sợ ngồi lâu dễ bị nhiễm lạnh nên sai người mang đệm đến, mới yên tâm để chủ tử ngồi xuống.

Gió lạnh khẽ thổi, bên hồ ngoài đình Lan trồng một dãy cây giống với bên lối phong hòe, nhưng giờ không còn cánh hoa phấn hồng. Xen giữa hai cây là một gốc mai đỏ, hoa nở khắp cành, chen giữa khô héo và tươi thắm. Một loài dây leo không tên quấn lấy nhánh trơ trụi, sức sống mãnh liệt buông rủ bên hồ.