Thẩm Ngân Thu mơ mơ màng màng bị người ta phủ khăn hỷ lên đầu, rồi lại bị vén lên, sau đó trong tay nàng đã bị nhét một chén rượu. Vạn Sĩ Yến nhìn vết son trên vành chén, lại nhìn sắc đỏ còn vương trên môi nàng, khẽ bật cười, dịu giọng nói:“Phu nhân, tỉnh rồi sao? Đến lúc uống rượu giao bôi rồi. Thẩm Ngân Thu ngây ngốc nhìn mỹ nhân gần trong gang tấc, bị sắc đẹp mê hoặc, liền thuận theo lời hắn, uống cạn chén rượu. Mấy nha hoàn bà tử tuy là lần đầu thấy một tân nương không theo bài bản như vậy, nhưng trình tự thành thân vẫn cực kỳ suôn sẻ. Họ cười cười đùa đùa rút lui, để lại thời gian riêng cho đôi vợ chồng mới cưới. Thẩm Ngân Thu lại bị rượu sặc, theo bản năng đưa chén trong tay ra — trước giờ đều có Thiên Quang đón lấy, nên bị người khác nhận lấy nàng cũng không thấy gì lạ. “Là ta sơ suất, phu nhân không hợp uống rượu.Vạn Sĩ Yến đích thân rót một chén trà ấm cho nàng. Lúc này Thẩm Ngân Thu mới tỉnh hẳn, vội lùi về sau hai bước, trừng mắt nhìn hắn không chớp. Vạn Sĩ Yến hơi sững người, thầm nghĩ: Không phải là say rồi chứ? Thẩm Ngân Thu mặt đỏ không chỉ vì rượu mà còn do xấu hổ, cái chuyện hồ đồ bị vén khăn hỷ, lại uống rượu giao bôi… nàng còn tưởng hắn là Thiên Quang! Hắn bây giờ lại còn đích thân rót nước cho nàng — rốt cuộc ai đang hầu hạ ai vậy?! “Có chuyện gì sao? Vạn Sĩ Yến tiến lên một bước hỏi. Thẩm Ngân Thu nhìn hắn vẫn đưa chén nước ra, vội vàng hai tay nhận lấy, ngượng ngùng cảm ơn rồi lí nhí nói:“Thật xin lỗi… ta, ta buồn ngủ quá nên ngủ quên… lúc nãy không phải cố ý đâu… Dáng vẻ xấu hổ lắp ba lắp bắp của nàng khiến người ta không thể không thấy đáng yêu. Vạn Sĩ Yến che giấu tâm tình, chỉ mỉm cười dịu dàng:“Không sao, có gì nghiêm trọng đâu. Phu nhân có đói không? Uống miếng nước, mấy món kia vừa được đưa tới. Thẩm Ngân Thu len lén nhìn hắn hai cái, không thấy chút tức giận nào mới yên tâm cúi đầu uống nước. Phượng quan trên đầu nàng nặng nề khiến cổ đau ê ẩm, hàng lông mày nàng hơi nhíu lại. Vạn Sĩ Yến để ý, nhẹ nhàng đề nghị:“Phu nhân muốn tháo bớt trang sức rồi dùng cơm? Như thế sẽ thoải mái hơn. Thẩm Ngân Thu nghe mà đồng tình hết sức. Nhìn vẻ mặt dịu dàng của hắn, nàng nhớ đến thời điểm mình còn mù, hắn cũng chăm sóc chu đáo như thế. Có lẽ bản tính hắn vốn đã như vậy chăng? Nghĩ vậy, nàng không quá để tâm, mỉm cười bước đến bàn trang điểm. Nhưng mấy món trang sức hôm nay không giống bình thường — nhiều, nặng và cực kỳ rườm rà. Vừa gỡ vài món đơn giản, nàng giật nhẹ một chiếc thì… đau đến nhăn mặt. Vạn Sĩ Yến đứng bên thấy nàng dùng sức thô, âm thầm lắc đầu, trong lòng gọi: ngốc quá… Dù vậy, hắn chẳng phủ nhận từ cái nhìn đầu tiên đã thấy nàng hợp ý. “Không ngại thì để ta giúp nàng. Thẩm Ngân Thu đang vật lộn, nghe vậy vội lắc đầu lia lịa:“Không cần không cần! Sao có thể để một nam nhân tháo trang sức cho mình? Tóc nàng sẽ bị giật đến khóc mất! Nhưng Vạn Sĩ Yến là ai chứ — vừa nhìn sắc mặt nàng đã đoán được tâm tư. Hắn không nói thêm mà trực tiếp đưa tay lên, nhẹ nhàng tháo từng chiếc trâm, từng chiếc trâm ngọc như lúc sáng mấy nha hoàn trang điểm cho nàng. Thẩm Ngân Thu đưa tay nhận từng món hắn gỡ xuống. Nhìn trong gương đồng, gương mặt ôn hòa của Vạn Sĩ Yến hiện rõ sau lưng nàng. Khi chiếc phượng quan cuối cùng được tháo xuống, cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm. Nàng gom mấy món trang sức lại thành một đống, coi như đã dọn dẹp xong, rồi xoay người hỏi hắn:“Cảm ơn… chàng đói không? Vạn Sĩ Yến nhìn sang bàn đồ ăn:“E là không còn nóng nữa rồi. Thẩm Ngân Thu ngồi xuống cạnh bàn, sờ tay lên mép đĩa, mừng rỡ nói:“Không sao, vẫn còn ấm. Chàng cũng ăn đi. Vạn Sĩ Yến mỉm cười, ung dung ngồi xuống đối diện nàng. Ăn không nói, ngủ không lời — quy tắc gia giáo khiến Thẩm Ngân Thu ăn rất nhã nhặn, là thói quen từ nhỏ. Vạn Sĩ Yến đã từng thấy nàng ăn, nay nhìn nàng ăn vui vẻ, khóe mắt càng lộ ý cười, đũa cũng gắp nhiều hơn. Không ai nói gì, nhưng không khí rất hài hòa. Khi Thẩm Ngân Thu đặt đũa xuống, Vạn Sĩ Yến cũng đặt xuống theo. Hắn rót nước trà, nàng hơi ngại ngùng, vội vàng nói:“Thôi để đó! Để ta làm… Vạn Sĩ Yến khựng lại, mỉm cười đặt ấm trà xuống. Thẩm Ngân Thu cầm lấy ấm, nhìn thấy hai chén trà đều đã được rót đầy, nàng khẽ xoa mũi, thầm nghĩ: Tối nay mình đang làm cái gì vậy trời? Vạn Sĩ Yến nói:“Không cần để tâm, chúng ta đã bái đường, nàng là thê tử của ta, chăm sóc nàng là trách nhiệm của ta. Nghe đến đây, Thẩm Ngân Thu đến trà cũng không dám uống nữa — đêm động phòng hoa chúc kiểu này thì làm sao mà qua nổi! Mẹ nàng còn dặn, nếu có thể thì… thôi được thì thôi… Nàng ngẩng đầu, vội vàng đánh trống lảng:“Sức khỏe của chàng hiện giờ thế nào rồi? Ổn cả chứ? “Đã khống chế được phần lớn.Vạn Sĩ Yến hiểu nàng vẫn chưa quen với mình, nhưng thấy nàng quan tâm, trong lòng cũng vui. “Cái vị sư huynh kia của chàng, ta từng hỏi qua, hắn nói chàng không ổn… may mà giờ xem ra không sao. À… chàng có buồn ngủ không? Tình hình trong hầu phủ thế nào?Thẩm Ngân Thu vắt óc chuyển đề tài, quyết tâm kéo thành một buổi… tâm sự thâu đêm. Vạn Sĩ Yến từ sau khi trừ được căn bệnh cũ, tuy nhìn vẫn yếu do còn chút tàn dư khó chữa, nhưng thực chất nội lực thâm hậu, võ công cao cường, sống thêm mấy chục năm không thành vấn đề. Về tình hình trong hầu phủ, những điều cần lưu ý hay không cần, hắn đều nghiêm túc nói với Thẩm Ngân Thu:“Trưởng công chúa là kế mẫu của ta, nàng đã gặp rồi, nắm quyền lớn trong tay, nàng ấy và ta bất hòa, tất nhiên sẽ không thích nàng. Ngày mai khi đến thỉnh an, đừng để trong lòng. Thẩm Ngân Thu gật đầu — quả nhiên, một thế tử cưới nàng, một thứ nữ làm chính thê, ai nhìn cũng thấy kỳ lạ. Chín phần là trưởng công chúa cố ý chọn nàng — một kẻ có tiếng xấu ngoài miệng — gả cho Vạn Sĩ Yến để sỉ nhục hắn. Nhưng… Nàng lặng lẽ nhìn Vạn Sĩ Yến:“Nếu ta đoán không sai, bà ta muốn thấy chàng phẫn nộ, không cam lòng… chứ không phải đối xử tốt với ta như thế này. Thế tử à, ngài như vậy thì trưởng công chúa sẽ dồn hỏa lực hết lên ta mất! Xin tha cho ta! “Đúng là vậy… chỉ là ta còn chưa bắt đầu thật sự đối tốt với nàng đâu.Vạn Sĩ Yến cảm thấy nàng thật sự rất thông minh, hiểu chuyện. Thẩm Ngân Thu cảm thấy trúng một đòn chí mạng:“Thế tử… chàng… chàng đối xử với ai cũng thế này sao? “Dĩ nhiên là không. Chỉ với nàng — nàng là thế tử phi của ta. Thẩm Ngân Thu nhìn ánh mắt nghiêm túc của hắn, nghiến răng nói thật:“Được rồi, ý ta là… nếu trưởng công chúa thấy ta sống thảm một chút, có khi lại chẳng thèm để ý đến ta nữa, chỉ nhằm vào chàng thôi. Nhưng nếu chàng đối xử tốt với ta, bà ta nhìn không thuận mắt, hừm, nhấc tay là có thể giết ta đấy! Nàng còn nói thêm:“Mẹ ta chỉ có mình ta, còn mong ta dưỡng lão cho bà ấy. Còn chàng thì khác, chàng còn sống được đến giờ thì chứng tỏ bà ta muốn hại chàng cũng chẳng dễ! Khóe miệng Vạn Sĩ Yến khẽ co giật, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại:“Yên tâm, ta dám cưới nàng, tức là có thể bảo vệ nàng. Tim Thẩm Ngân Thu khẽ run — chàng thế tử này nói chuyện còn hay hơn cả nam chính trong truyện nữa! Mà nói thì nói, cần gì phải dùng ánh mắt nghiêm túc sâu sắc như thế nhìn ta chứ! Thật sự là… Vạn Sĩ Yến không ngờ nàng nghĩ xa đến vậy, liền nói thêm:“Trừ trưởng công chúa, còn có một người nàng cần đề phòng. Thẩm Ngân Thu nhấp một ngụm trà:“Là con trai ruột của bà ta sao? “Đúng, bất kể hắn nói gì, nàng cũng đừng tin. “Vậy hắn tên gì, trông thế nào? nàng thuận miệng hỏi. Vạn Sĩ Yến hơi trầm mặc, rồi đáp:“Vạn Sĩ Thịnh… trông rất ngông nghênh. Ngông nghênh? Lần đầu tiên nàng nghe thấy tướng mạo bị miêu tả như thế… Nhưng biết tên là được, nàng cũng không định thân thiết với mấy người này. “Còn ai cần để ý nữa không? Chàng chắc cũng không hay ra ngoài đúng không? Vạn Sĩ Yến gật đầu:“Không thường ra. Ngoài hai người đó và người thân cận của họ, còn lại không cần để tâm. Phụ thân ta sẽ không can thiệp chuyện của chúng ta, cứ yên tâm. “Hiểu rồi, đợi mai xem tình hình thế nào đã. Vạn Sĩ Yến nói:“Nàng sống thế nào trước kia, ở đây cứ vậy mà sống, không cần phải gò bó. Không gò bó thì cái mạng này sớm muộn cũng chẳng giữ nổi.Thẩm Ngân Thu đảo mắt nghĩ, rồi hỏi:“Vậy chàng định đối phó với họ thế nào? Định để mặc họ ức hiếp à? Hậu viện mà yên ổn thì mười ngón tay đếm không hết một người. Khi nàng chấp nhận gả vào đây, nàng đã chuẩn bị tinh thần. Nếu Vạn Sĩ Yến mà lạnh nhạt với nàng, thì có khi nàng lại dễ sống hơn một chút. Nhưng bây giờ nhìn hắn, nhẹ nhàng ôn hòa như vậy — không phản kháng là chết chắc đấy nhé! Vạn Sĩ Yến thấy nàng trông đợi nhìn mình, chẳng khác nào trên trán viết “Đừng có nhát gan! Hắn khẽ cười — mới tân hôn mà lại bàn chuyện thế này, cũng thật khiến người ta dở khóc dở cười. “Không định để mặc họ ức hiếp. Thẩm Ngân Thu ra vẻ ngoan ngoãn dễ dạy, gật gù nói:“Ừm, nếu có việc gì cần giúp thì cứ nói, dù sao cũng là người chung một… thuyền rồi. Vạn Sĩ Yến khẽ thở dài, sao không nói luôn là chung một… giường đi?“Không phải nàng… muốn giữ mình an toàn đó sao? Thẩm Ngân Thu ngáp một cái, đáp:“À thì… mọi chuyện tùy tâm thôi. “Buồn ngủ rồi à? Giờ Tý rồi, ngủ thôi, mai còn phải dậy sớm.Vạn Sĩ Yến đứng dậy định trải chăn. Thẩm Ngân Thu lập tức bật dậy, mặt nghiêm nghị:“Không buồn ngủ! Vạn Sĩ Yến: “…(Con gái đúng là sinh vật khó hiểu nhất thế gian.) Thẩm Ngân Thu lại ngồi xuống, hơi lúng túng:“Ờ… chàng buồn ngủ chưa? Ngủ trước đi, ta… ta còn phải suy ngẫm về… nhân sinh. Con nhóc này… sợ mình đến vậy sao?Vạn Sĩ Yến nghĩ bụng: Dù hắn có nói rõ sẽ tôn trọng nàng, e rằng nàng cũng chẳng thấy yên lòng.Nghĩ vậy, hắn cũng ngồi trở lại, dịu giọng:“Ta sẽ cho nàng hai nha hoàn có võ nghệ theo hầu, nàng không cần lo bị ức hiếp trong phủ. Mỗi bữa ăn đều sẽ có người nếm trước rồi mới đưa tới. Trong viện có bếp riêng, ta đã mời đầu bếp giỏi về, nàng muốn ăn gì cứ nói, đừng ngại. Nghe nói nàng thích đồ ngọt, nên ta tìm riêng một nữ đầu bếp chuyên làm điểm tâm. Thẩm Ngân Thu nghe xong, trong lòng chợt dâng lên cảm xúc khó tả, khẽ cúi đầu nhỏ giọng cảm ơn.Vị thế tử này… hình như quá biết cách chăm sóc người khác rồi thì phải?