“Đường Duệ, bây giờ rõ ràng đang là mùa đông, đâu phải xuân về, sao ta cứ nghe tiếng ếch nhốn nháo như ma quỷ trỗi dậy thế nhỉ?” — Thẩm Ngân Thu vô tội nhìn Đường Duệ, mày khẽ chau lại, bộ dáng đầy rầu rĩ.

Đường Duệ liếc nhẹ xung quanh, có mấy lời nàng muốn nói nhưng ngại thân phận nên không tiện mở miệng. Liễu Yên thì chẳng kiêng dè gì, thản nhiên nói:“Có vài loài ếch không phân biệt bốn mùa, ngày nào cũng kêu được. Tinh lực quá dồi dào, không gào vài tiếng thì khó chịu.

Thẩm Ngân Thu: “…

Đường Duệ khẽ gãi mũi, bật cười.

Những thiếu nữ cố tình vây quanh rõ ràng không thể không nghe thấy. So sánh họ với những con ếch ghê tởm ngoài đồng ư? Một vài cô có tính khí bốc đồng lập tức chắn trước mặt Thẩm Ngân Thu.

Nàng vừa cười vừa vuốt tóc:“Các vị, chặn đường ta có chuyện gì sao?

Người ta có câu, “giơ tay không đánh người cười, ba cô nương trước mặt nàng cố nặn ra nụ cười, nhưng có vẻ hơi cứng.

Ai ngờ Thẩm Ngân Thu thẳng thừng:“Nụ cười của các vị… có độc.

Thấy mấy người kia ngơ ngác, nàng còn tốt bụng giải thích:“Nhìn thấy các vị cười, đầu ta đau, buồn nôn, toát mồ hôi — độc thật đó.

“Vô lý! Bọn ta đâu có! — Cô nương đi đầu tức tối. Bị nhìn chằm chằm, lại nghe nhắc đến chữ “độc — ai mà chẳng hoang mang? Lỡ bị kéo đi kiểm tra thì còn gì là mặt mũi?

Thẩm Ngân Thu tươi cười nghiêng đầu, nép lại gần Đường Duệ và Liễu Yên:“Các vị tránh xa ta một chút là ta biết các vị không có độc. Hôm nay là ngày cưới của tỷ tỷ ta, nếu các vị gây rối, phá hỏng không khí, tỷ phu ta chắc chắn không bỏ qua đâu.

Câu “tỷ tỷ và “tỷ phu nàng gọi thật ngọt, Thẩm Ngân Thu chợt phát hiện, lấy danh nghĩa của họ ra… biết đâu có thể đổi được chút lợi lộc? Tuy có hơi ngại, nhưng… mặt dày mới thành công!

Mấy cô gái đang nổi nóng hiểu ngay người trước mặt không dễ đối phó, hừ lạnh một tiếng rồi lặng lẽ rời đi, cũng không dám lại gần nữa.

Chưa kịp ra chiêu đã thất bại, khiến đám còn lại cũng không dám lại gây chuyện. Sau khi nhìn lại thân phận của Thẩm Ngân Thu và Đường Duệ, họ mới nhận ra thật ra hai người này cũng chẳng có chỗ dựa gì to tát, chỉ là do nơi này không tiện gây chuyện mà thôi.

Một vài người thông minh hơn thì nở nụ cười làm quen, cố gắng chen vào vòng trò chuyện của ba người họ.

Thẩm Ngân Thu thản nhiên chuyển chủ đề:“Lần trước chúng ta đến đường Phong Hoa ấy nhỉ, cảnh sắc thật sự rất tuyệt. Đầu xuân năm sau lại đến đó du xuân cũng hay.

Liễu Yên lập tức tán thành:“Ừ ừ, ta cũng muốn đi.

Tiểu thư họ Lý muốn chen vào, mỉm cười nói:“Ngân Thu muội nói đường Phong Hoa à? Dạo này ở đó cảnh cũng đẹp, chỉ hơi lạnh nên ít người lui tới.

Thẩm Ngân Thu lại chuyển đề tài:“Các ngươi từng đến tửu lâu Hảo Thực ở phía bắc trường phố chưa? Món ăn ở đó thật sự ngon, lại rẻ, trà tiếp khách còn dùng thượng phẩm mao tiêm, xa xỉ thật!

Đường Duệ ngạc nhiên:“Thật sao? Ở đâu vậy?

Liễu Yên tiếp lời:“Nếu ngon vậy, sao chưa thấy ai đồn?

Tiểu thư họ Lý chen lời:“Các tỷ nói tửu lâu Hảo Thực ở phố Bắc ư? Đúng là món ăn ngon thật, nhưng trà thì không phải mao tiêm…

Thẩm Ngân Thu uể oải ngắt lời:“Đột nhiên đói bụng rồi, đi, đi ăn chút gì lót dạ.

Liễu Yên bá vai nàng cười:“Còn chờ gì nữa! May mà mẫu thân ta đang bận chuyện, không ai quản được ta.

Ba người vừa nói vừa cười rời đi, để lại tiểu thư họ Lý đứng tại chỗ, sắc mặt khi trắng khi đỏ, tức đến mức tay siết nát cả khăn tay.

Quả thật Thẩm Ngân Thu đi ăn thật. Ngày đại hỷ thế này, dù nhu cầu về điểm tâm cao hơn bình thường, nhà bếp vẫn không dám sơ suất, mùi vị xem như ổn.

Liễu Yên vừa nhai vừa cười hì hì:“Muội không thấy vẻ mặt của cô ta lúc nãy đâu! Bị chúng ta chặn họng cứng đờ luôn, nếu không phải muội nói đi, chắc ta còn định để nàng ta tự bẽ mặt thêm lần nữa!

Thẩm Ngân Thu nuốt miếng bánh mới nói:“Làm việc nên chừa đường lui, sau này còn dễ gặp lại. Dù ta nghĩ chẳng bao giờ muốn gặp lại. Mà thôi không nhắc nữa — các người ở nhà có kế hoạch gì chưa? Ba ngày nữa ta phải gả đi rồi.

Đường Duệ chọt trán nàng một cái:“Muội có thể đừng nói chuyện ‘gả đi’ nhẹ hều vậy được không? Nghe thật chẳng hợp gì hết!

Thẩm Ngân Thu suy nghĩ một hồi, đuôi mắt khẽ nhướn lên, đắc ý nói:“Vài ngày nữa ta sắp xuất giá rồi, còn các người thì sao? Có ai ngó ngàng gì chưa?”

Liễu Yên mê chết cái kiểu xấu xa đáng yêu này của nàng, không nhịn được lại vươn tay định nhéo Thẩm Ngân Thu một cái. Thẩm Ngân Thu sao để nàng đắc thủ, tránh khéo rồi lập tức trở về dáng vẻ dịu dàng thục nữ, mỉm cười hỏi:“Vừa rồi ta diễn có đạt không?”

Đường Duệ gật đầu, bật cười thành tiếng.

Thẩm Ngân Thu xoa xoa mặt — nãy giờ cười đến cứng cả cơ hàm.

Bởi vì màn ôm bất ngờ của Vạn Sĩ Yến lúc trước, không ít người tận mắt chứng kiến, mà có khi chẳng cần tận mắt, lời đồn cũng đã truyền khắp nơi.

Không ít người ra mặt hay ngầm bàn tán rằng nàng không giữ gìn, ánh mắt nhìn nàng đầy chê bai, nhưng Thẩm Ngân Thu chỉ bình tĩnh lướt qua từng cái. Cảm giác có một ánh mắt dán chặt vào mình, nàng đoán là tên Vạn Sĩ Yến kia, quay đầu nhìn… ủa?

Là Lục Hộ Quân đang mỉm cười với nàng, sau đó lại bị người khác ép rót rượu tiếp.

Cười cái gì với nàng không biết? Nhưng chuyện đó nàng cũng không để tâm lâu. Thẩm Ngân Thu và Thẩm Kim Thu vốn chẳng hoà thuận, nàng không hy vọng người gọi là “tỷ phu ấy sẽ thật lòng tốt với mình. Chỉ cần không âm thầm chơi xấu nàng là nàng đã tạ ơn trời đất rồi.

Khi trời sập tối, khách khứa dần rời đi, Thẩm Ngân Thu cùng Thẩm Lận Như và những người khác ở lại tiễn đưa với tư cách thân gia, nên về sau cùng.

Nàng không biết cảm giác của Thẩm Kim Thu thế nào sau một ngày dài từ lúc nhập động phòng đến hoàng hôn, nhưng bản thân nàng hôm nay cũng xem như tạm ổn.

Lục Hộ Quân uống không ít rượu, hai má đỏ ửng, ánh mắt vẫn sáng quắc. Hắn tự mình tiễn Thẩm Lận Như lên xe ngựa.

Thẩm Lận Như vỗ vai Lục Hộ Quân, cười tán thưởng:“Hảo nam tử!”Bên cạnh là Trương thị, sau nữa là Thẩm Tuyết Dung, Thẩm Tuyết Tình và Thẩm Tuyết San, còn Thẩm Ngân Thu thì lặng lẽ bị bỏ lại phía sau.

Nàng chẳng mấy để ý, thản nhiên đứng nhìn xung quanh — đèn lồng đỏ treo khắp hiên nhà, xe ngựa trở về cũng có hai chiếc treo lồng hai bên.

Không biết phía trước nói gì, chỉ thấy mọi người bắt đầu rục rịch di chuyển, nàng cũng bước theo. Bỗng cảm thấy đầu mình bị ai đó ấn nhẹ xuống, ngẩng lên thì thấy Lục Hộ Quân đang mỉm cười vỗ nhẹ đầu nàng.

“Đi cho cẩn thận, đi sát theo thừa tướng, đừng mơ mộng viển vông mà lạc đấy.”

Giọng quan tâm thế này… nàng gật đầu nói:“Tạm biệt tỷ phu.”Rồi lơ ngơ lên xe. Trước khi hạ rèm, vẫn thấy Lục Hộ Quân đứng đó, còn vẫy tay với nàng.

Thẩm Ngân Thu hạ rèm, cảm thấy vị tỷ phu này có vẻ là kiểu người ngoài lạnh trong ấm.

Đang phân tích, đột nhiên cảm thấy có ai chen đến gần. Nhìn thoáng bằng khoé mắt — là Thẩm Tuyết Dung, đã lâu không giao tiếp.

Nàng thực sự sợ muội muội thứ ba này. Ấn tượng sâu đậm nhất là: hễ thấy cái gì đẹp liền mở miệng đòi, không cho thì lằng nhằng không dứt. Vô thức đưa tay sờ cây trâm cài đầu, may mà hôm nay không đeo gì quá quý.

“Nhị tỷ…” — Thẩm Tuyết Dung gọi ngọt như mía lùi, nghiêng người sát vào, khiến Thẩm Ngân Thu sợ đến mức phải đẩy nàng ra xa.

“Có gì nói thì nói, đừng lại gần. Hương phấn trên người muội khiến ta muốn nổi điên.”

Bị đẩy ra, mặt Thẩm Tuyết Dung xấu hổ lẫn tức giận, lập tức thu lại nụ cười, giọng mang chút ghen tức:“Nhị tỷ, nam tử ôm tỷ trong yến tiệc hôm nay là ai vậy?”

Thẩm Ngân Thu suýt bật cười. Lúc này thật muốn chạy đến trước mặt Vạn Sĩ Yến, nói với hắn: “Gương mặt của ngươi đúng là chuyên chuốc họa!”

Dọc đường về chán chết, Thẩm Ngân Thu coi nàng làm công cụ giết thời gian, giả bộ như chợt nhớ ra:“À, thì ra muội nói đến người đó à~”

Một câu vừa thốt ra, Thẩm Tuyết Tình và Thẩm Tuyết San ngồi đối diện lập tức dựng tai hóng, chờ nàng nói tiếp.

Ai ngờ Thẩm Ngân Thu chỉ nói mỗi câu đó rồi… im luôn.

Thẩm Tuyết Dung cau mày:“Rốt cuộc là ai?! Có biết người ngoài đang bàn tán xấu xa về tỷ không? Tỷ cố tình làm vậy để huỷ hôn à? Ta nói cho tỷ biết, không thể nào đâu! Còn ba ngày nữa là tỷ gả rồi! Gả cho một kẻ chẳng sống được bao lâu!”

Thẩm Ngân Thu làm bộ như nghiêm túc lắng nghe, gật gù:“Biết rồi biết rồi, các muội khỏi lo. Chẳng phải đã quên rồi sao, mấy nhà từng đến cầu hôn, vốn là nhắm vào ta, nhưng bị trưởng công chúa để mắt trước nên… rơi trúng các muội đấy nha.”

Thẩm Tuyết Dung tức đến mức nghiến răng — đúng là hôn sự của nàng vốn là từ Thẩm Ngân Thu ‘lọc’ ra. Bên nam gia cảnh khá giả, người cũng siêng năng, mới đôi mươi đã đỗ tiến sĩ — quả thực là trời ban nhân duyên.

Thẩm Tuyết Tình trong mắt lóe lên vẻ hận ý, Thẩm Ngân Thu liếc thấy, nhưng biết ánh mắt ấy không nhằm vào mình — mà là hướng đến Thẩm Tuyết Dung. Chuyện giữa hai người, nàng không định nhúng tay.

So với hai người kia, Thẩm Ngân Thu tất nhiên thấy hứng thú hơn với cô em gái “giả ngoan Thẩm Tuyết San. Nàng nhìn Thẩm Tuyết San, mà Thẩm Tuyết San cũng đang nhìn nàng, nụ cười tươi rói.

“Nhị tỷ đừng tức giận, nhớ nghỉ ngơi cho tốt, vài ngày nữa tỷ cũng làm tân nương rồi, không biết nhị tỷ phu trông ra sao nhỉ?

Câu nói này lập tức thu hút sự chú ý của Thẩm Tuyết Dung và Thẩm Tuyết Tình. Việc Thẩm Kim Thu gả vào nhà quyền quý thì không có gì lạ, nhưng nếu Thẩm Ngân Thu thực sự gả cho vị thế tử ốm yếu danh tiếng chẳng ra gì kia thì đúng là… khiến người ta phải kinh ngạc.

Thẩm Tuyết Dung lộ vẻ khinh thường, nhìn Thẩm Ngân Thu nói:“Chỉ e nhị tỷ phu chẳng cao lớn tuấn tú được như đại tỷ phu đâu. À không, càng sợ là vì thân thể yếu ớt mà ngay cả đến rước dâu cũng không đến nổi.

Thẩm Ngân Thu khẽ lắc đầu thở dài. Nàng chợt nhớ ra, từ chuyện bị bắt gặp ở giả sơn cùng Vạn Sĩ Yến, cho đến lúc hắn cùng Trưởng công chúa đến nhà cầu hôn, ba cô em gái này… đều chưa từng gặp qua người thật. Thật đáng thương — rõ ràng đã thấy rồi mà cứ luôn miệng hỏi hắn là ai, xoay lưng một cái liền đem ra chế nhạo cho đã miệng.

Nàng nhìn Thẩm Tuyết Dung tự nói tự cười, bỗng hỏi: “Các muội thấy hôm nay… cái người đó, thế nào?

Ánh mắt Thẩm Tuyết San lóe lên:“Nhị tỷ à, đừng làm bộ làm tịch nữa, nói cho chúng muội biết hắn là ai đi~

“Dù sao thì tỷ cũng chẳng có cơ hội nữa rồi. Thẩm Tuyết Tình cười toe toét phụ hoạ.

Thẩm Ngân Thu nghĩ bụng: ba con cá đều cắn câu rồi đây. Nhưng nàng vẫn chỉ lắc đầu, điềm nhiên nói:“Ta chỉ ra ngoài tìm chỗ yên tĩnh thôi, thì hắn tự nhiên tới bắt chuyện, còn hắn là ai… ta thật sự không biết đâu mà.

Ba chị em nhà họ Thẩm: “……