Hôm Thẩm Kim Thu xuất giá, rất nhiều quan viên quyền quý đến dự. Thẩm Ngân Thu đứng ở phía sau cùng, lặng lẽ hòa vào đám đông. Nàng nhìn vị thiếu tướng quân phủ tướng quân với mày kiếm mắt sáng, vận hỉ phục đỏ rực tiến vào phủ Thừa tướng, sau khi nói chuyện với Thẩm Lận Như một lúc, liền theo lời mối mai nâng tân nương dậy, vòng tay một cái bế cả người Thẩm Kim Thu lên, tiếng hò reo và vỗ tay chúc mừng vang khắp xung quanh.

Thẩm Lận Như và Trương thị cười đến không khép được miệng. Trương thị còn hơi đỏ mắt — dù sao cũng là con gái xuất giá, làm mẹ không nỡ rời xa nhưng cũng mừng thay cho con, đôi mắt ươn ướt lại càng khiến người ngoài thấy được địa vị của Thẩm Kim Thu trong phủ Thừa tướng.

Sau khi tân nương lên kiệu hoa, đoàn người cũng lần lượt chuyển sang phủ tướng quân ở phía bên kia con phố dài.

Thẩm Ngân Thu không phải lần đầu đến đây, nhưng lần trước nàng bị mù, đến mà chẳng khác nào chưa đến. Hôm nay có Thiên Quang điềm đạm và Thiên Vân chu đáo đi cùng, còn Lưu Đại cùng nhóm tùy tùng tất nhiên không thể vào. Những người như Thẩm Tuyết Dung chỉ được phép mang theo một nha hoàn.

Nàng lặng lẽ theo dõi từng nghi thức trong lễ bái đường của Thẩm Kim Thu và Lục Hộ Quân. Bộ hỉ phục đỏ thẫm với họa tiết uyên ương không những không che khuất dáng người tân nương mà còn tôn lên nét thướt tha yêu kiều.

Khung cảnh xung quanh ồn ào náo nhiệt, mà là thân muội, Thẩm Ngân Thu vẫn được xếp ngồi gần phía trước. Nhưng để tránh bị chú ý, nàng ăn mặc đơn giản, lặng lẽ quan sát từng động tác của Thẩm Kim Thu — và khuôn mặt… hoàn toàn không biểu cảm của Lục Hộ Quân.

Thật sự không có chút cảm xúc nào luôn... Thẩm Ngân Thu líu lưỡi, người ngoài không biết lại tưởng Lục thiếu tướng chẳng hài lòng với cuộc hôn nhân này.

Sau khi lễ bái hoàn tất, tân nương được đưa vào phòng, các khách khứa liền bắt đầu chào hỏi, tiếng cười nói vang khắp nơi khiến Thẩm Ngân Thu cảm thấy đau đầu.

Lưu thị thân là di nương nên không tiện theo tới đây. Còn Thẩm Tuyết Dung và các muội khác thì đang tranh thủ cơ hội chen chân vào vòng giao du, nỗ lực tiếp cận người có địa vị. Mà nàng — một người đã được hứa gả cho Hầu phủ — trong mắt mọi người chẳng khác nào “người hết giá trị, không ai buồn để ý. Chẳng mấy chốc, xung quanh nàng liền trống hẳn, đứng một mình có phần ngơ ngác.

Dù vậy, nàng phản ứng rất nhanh, hít sâu một hơi rồi tìm một nơi yên tĩnh để tránh náo nhiệt. Nàng không nhớ rõ đường, nhưng Thiên Quang và Thiên Vân thì nắm được bố cục phủ tướng quân, lặng lẽ dẫn nàng rời khỏi yến tiệc.

Không xa bàn tiệc là một hồ nước, hoa mai đã hết mùa, chỉ còn vài cánh đỏ khô héo vương trên cành cây trơ trụi.

Nơi này tuy cách tiệc không xa nhưng tiếng ồn chỉ còn văng vẳng, ít nhất không đến mức nhức óc như lúc trước.

Thẩm Ngân Thu chẳng để ý gì đến hình tượng, đảo mắt quanh rồi cúi người nhặt một hòn đá, tung tay ném ra xa — “tõm một tiếng, mặt hồ lặng lẽ gợn sóng.

Thiên Quang: “……

Thiên Vân lặng lẽ lấy khăn tay đưa cho chủ tử đã bất chợt nghịch ngợm.

“Cái hồ này… là nơi lần trước ta bị rơi xuống, đúng không? — Thẩm Ngân Thu nhìn mặt nước, hỏi.

Thiên Vân gật đầu:“Vâng, thưa chủ tử.

Thẩm Ngân Thu thở dài, ánh mắt vẫn dán vào mặt hồ rộng lớn ấy. Ba ngày nữa, nàng cũng sẽ lên kiệu xuất giá — không hiểu sao lại thấy bực bội, ấm ức. Chuyện Trương thị không bị trừng phạt vẫn khiến nàng nghẹn trong lòng.

Thẩm Kim Hiên cũng chẳng phải loại dễ đối phó. Nàng thật sự không hiểu nổi một đại nam nhân lại cứ thích xen vào chuyện của các nàng, thấy náo nhiệt thì nhào vào cho vui chắc?

Đột nhiên, một giọng nam ấm áp vang lên sau lưng nàng:“Thẩm tiểu thư như vậy, tại hạ thật thấy hổ thẹn.

Thẩm Ngân Thu quay đầu lại, khẽ giật mình — thật khéo quá, đụng ngay vị hôn phu của mình. Nhưng nàng không hề bối rối, mỉm cười nhã nhặn hỏi:“Thế tử gia vạn an. Không biết vì sao lại cảm thấy hổ thẹn?

Nàng chẳng qua chỉ là muốn trốn ra đây hít thở không khí thôi mà.

Chỉ là… sao nàng cảm thấy tinh thần của vị thế tử này dường như tốt hơn rất nhiều? Ngoài làn da hơi nhợt nhạt thì ánh mắt rõ ràng sáng hơn, bộ dạng này đâu giống “bệnh nặng khó qua, rõ là mới khỏi bệnh thì có!

Vạn Sĩ Yến chỉ mang theo Vạn Tam, bước lên vài bước nhưng không quá gần. Hai người đứng đối mặt, Thẩm Ngân Thu ngước lên nhìn nam nhân cao hơn nàng nửa cái đầu.

“Trong không khí vui mừng như hôm nay, vị hôn thê của ta lại lắc đầu thở dài… khiến ta không thể không liên tưởng đến ngày thành thân sau ba ngày nữa. Vậy nên mới thấy hổ thẹn.

Vạn Sĩ Yến không nói hết câu, nhưng mặt Thẩm Ngân Thu đã đen lại rồi. Nàng liếc mắt nhìn vị thế tử đang mỉm cười vui vẻ — đến cả việc này mà cũng kéo vào được? Hôn sự của họ rõ ràng là bị ép buộc, có gì đáng vui mừng đâu?

Nàng đáp lời không chút chần chừ:“Thế tử nghĩ nhiều rồi. Ta thở dài chẳng qua là vì không nỡ để tỷ tỷ xuất giá thôi mà.

Lời nói dối vừa ra miệng, mặt không đổi sắc. Ngược lại, Thiên Quang và Thiên Vân đứng phía sau thì mặt đã hơi cứng đờ.

Không ngờ, khóe môi Vạn Sĩ Yến lại càng cong lên:“Nếu vậy… không biết Thẩm tiểu thư có rảnh không? Tản bộ một chút, có thể giúp vơi bớt ưu phiền.

Cái tên bệnh yếu kia muốn mời nàng đi dạo đây mà, sao lại vòng vo thế chứ. Thẩm Ngân Thu thầm nghĩ. Nàng vốn dĩ chẳng muốn quay lại yến tiệc, cái kiểu ánh mắt thương hại mỗi lần nhìn nàng thật khiến người ta ngứa mắt. Ai cần bọn họ thương hại chứ? Hừ.

“Ừm, thế tử gia nói có lý. — nàng gật đầu đồng ý.

Vạn Sĩ Yến vốn đã quen thuộc với địa hình phủ tướng quân, nhưng cũng không ngờ Thẩm Ngân Thu lại đồng ý gọn ghẽ như vậy. Hắn còn nghĩ nàng sẽ tìm một lý do khó phản bác để từ chối kia mà — được đồng ý lại càng tốt.

Vạn Tam — hầu cận đi theo Vạn Sĩ Yến — cảm thấy chủ tử tâm trạng rất tốt, bèn tranh thủ tranh công, chen lời:“Thẩm tiểu thư là người tốt! Thiếu gia nhà ta vừa rồi thấy tiểu thư một mình ra hồ, lo lắng nên không màng gì chạy theo!

Thẩm Ngân Thu: “……

Nàng nhìn sang Thiên Quang — trong tình huống này, chẳng lẽ nàng nên cúi đầu cảm ơn rồi thẹn thùng đỏ mặt à? Nhưng khổ nỗi chính chủ còn chưa xác nhận, nàng mà cảm ơn trước thì chẳng phải là tự mình đa tình sao?

Vạn Tam nói xong chẳng ai phản ứng, Vạn Sĩ Yến hơi liếc hắn một cái, khiến Thẩm Ngân Thu càng chắc rằng tên này đang… nói mò.

Dù gì thì nàng và Vạn Sĩ Yến cũng không hẳn là xa lạ. Trong quãng thời gian mù mắt, họ cũng từng tiếp xúc kha khá, quan hệ tính ra là không tệ.

Hai người vừa đi dạo vừa khách sáo hỏi thăm tình hình sức khỏe của nhau. Gió xuân mát rượi khiến không khí giữa hai người bớt gượng gạo, trở nên dễ chịu và hài hòa hơn.

Thiên Quang và Thiên Vân đi sát phía sau nàng, còn Vạn Tam thì lọt thỏm ở phía cuối.

Thẩm Ngân Thu vốn nghĩ lần này có thể trốn được đến lúc yến tiệc tan, nào ngờ lại không may đụng phải Lục Đồ Chi. Hôm nay là ngày vui của ca ca nàng ta, nên cũng ăn mặc rực rỡ, nhưng giữa nét mặt lại mang theo nỗi u sầu khó giấu.

Lục Đồ Chi nhìn thấy Vạn Sĩ Yến thì ánh mắt liền sáng lên, nhưng khi chuyển sang Thẩm Ngân Thu, tia sáng kia lại tắt ngấm.

“Ta hình như vừa phát hiện chuyện gì đó… — Thẩm Ngân Thu khẽ lẩm bẩm, đọc nhiều truyện tình ân oán rồi, nàng còn không nhận ra tình ý của Lục Đồ Chi đối với Vạn Sĩ Yến hay sao?

Chỉ là, điều bất ngờ là Vạn Sĩ Yến không hề chào hỏi Lục Đồ Chi trước, mà lại quay sang hỏi nàng:“Hửm? Phát hiện điều gì?

Thẩm Ngân Thu khựng lại — nàng… nàng vừa lỡ miệng nói ra à? Vội vàng lắc đầu, đổi đề tài:“Chào Lục tỷ tỷ .

Vạn Sĩ Yến cũng chỉ đành quay đầu lại, nhìn Lục Đồ Chi rõ ràng gầy đi trông thấy, lễ phép gật đầu:“Đồ Chi, lâu rồi không gặp.

Lục Đồ Chi nhìn vẻ mặt lễ độ giả tạo của hắn, càng thêm chua xót. Từ nhỏ nàng đã được nuông chiều lớn lên, có là gan dạ đến đâu cũng không chịu nổi đả kích lúc này. Nước mắt không kìm được mà tuôn ra:“Yến ca ca, huynh thật sự không thích muội đến vậy sao? Vì sao lại thành ra thế này? Huynh coi muội là người ngoài, còn dùng bộ mặt giả tạo để đối đãi!

Nói xong, nàng khóc nức nở rồi chạy đi mất.

Thẩm Ngân Thu trong lòng có hơi khó chịu — dẫu sao vị thế tử bệnh tật này cũng là vị hôn phu sắp thành thân với nàng, ai ngờ lại dính líu đến Lục Đồ Chi. Lời đồn khắp kinh thành rằng bao tiểu thư đều tránh né hắn, hóa ra cũng chỉ là tin đồn thổi!

Vậy thì cái đêm nàng rơi xuống hồ, Lục Đồ Chi đến phủ Thừa tướng hỏi mấy chuyện vớ vẩn kia, chẳng phải đã có đáp án rồi sao?

Cảm xúc trong lòng nàng dao động mãnh liệt, may mà nét mặt vẫn giữ được bình tĩnh.

Nàng liếc nhìn Thiên Quang và Thiên Vân, ba người ngơ ngác nhìn nhau. Rõ ràng chỉ định đi dạo cho mát, ai ngờ lại dính vào một màn kịch tình cảm phức tạp thế này.

Vạn Sĩ Yến bị Lục Đồ Chi chỉ trích mà vẫn không hề tức giận, vẫn trầm tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, nhưng ánh mắt nhìn Thẩm Ngân Thu lại sâu thẳm như muốn dò xét điều gì.

Thẩm Ngân Thu thầm nhủ: Ta còn chưa hỏi gì ngươi, cái bộ dạng như thể bị ta phụ bạc kia là sao?

“À… Lục tiểu thư với ngươi… không có gì đấy chứ? — nàng bị hắn nhìn chăm chú đến phát ngượng, đành mở lời hỏi.

Vạn Sĩ Yến rốt cuộc cũng giãn nét mặt ra, bình thản đáp:“Không có gì. Trước kia chỉ xem nàng ấy như muội muội, sau này cũng thế. Nàng không cần lo.

Thẩm Ngân Thu trong lòng ngán ngẩm — ai lo chứ? Nếu Lục Đồ Chi có thể gả, nàng còn bị ép thành thế tử phi sao? À quên, không phải “được chọn, mà là ép buộc!

Nàng liếc nhìn Vạn Sĩ Yến đang thoáng có chút vui vẻ, hờ hững nói:“Lục tiểu thư rất tốt, nếu sau này còn gặp nhau, mong ngươi từ chối khéo léo một chút, đừng phũ quá.

“Được. — Vạn Sĩ Yến bật cười đáp lời.

Thẩm Ngân Thu: “… — sao nàng lại có cảm giác phong cách của vị thế tử này thay đổi hoàn toàn thế nhỉ?

Hai người đi quanh hồ một vòng. Hôm nay là ngày vui, đám gia nhân trong phủ đều bận rộn phía trước, nên trên đường không gặp mấy ai, may mà Vạn Sĩ Yến thuộc phủ như lòng bàn tay. Nhờ đó mà Thẩm Ngân Thu được dịp ngắm hết những góc cảnh đẹp trong phủ, vừa giết thời gian vừa thư giãn — quả thật rất dễ chịu.

Chỉ là… nàng chưa ăn gì cả, bụng bắt đầu biểu tình rồi.

Vạn Sĩ Yến thấy nàng đi chậm dần, liền đi chậm theo, rồi nghiêng đầu thì thầm với Vạn Tam. Vạn Tam lập tức chạy biến đi, cực kỳ nhanh nhẹn.

“Đi lâu thế rồi, chắc cũng mệt. Phía trước có cái lương đình, chi bằng qua đó ngồi nghỉ một lát? — hắn đề nghị.

Lời mời này, Thẩm Ngân Thu hai tay tán thành.

Ngồi xuống trong lương đình, nàng thử hỏi dò:“Chúng ta đi xa như vậy rồi, liệu có ai đi tìm không? Có cần chút nữa quay về?

Thực ra nàng đâu có lo ai tìm mình — hôm nay Thẩm Lận Như bận rộn chẳng ai rảnh mà ngó nàng. Nhưng nàng muốn quay về rồi! Đói rồi!

Vạn Sĩ Yến nhìn nàng, bật cười. Trong mắt hắn, đôi mắt nàng tưởng như bình lặng, lại sáng lấp lánh như trân châu, chứa đựng nét vội vàng bị kìm nén — tiểu nha đầu này, diễn cũng giỏi thật.

“Ta ít khi giao tiếp xã giao, sẽ không có ai đi tìm ta đâu. Nếu Thẩm tiểu thư có người tìm, vậy lát nữa chúng ta về.

Thẩm Ngân Thu đỏ mặt, trong lòng nhủ thầm — nếu về rồi lại đứng ngốc một góc như lúc nãy mà bị hắn thấy thì mất mặt lắm luôn!