Thẩm Ngân Thu vuốt cằm, tuy cũng thấy thương hại A Trọng, nhưng vì lợi ích của bản thân, nàng vẫn quay sang Đường Duệ nói: “Thế này gọi là nhân chứng sao? Nhưng… nếu cô ta xúc động quá mà nói ra, thì người khác sẽ không tin. Liễu Yên nhìn A Trọng đang lẩm bẩm mãi hai chữ “muội muội, không khỏi cảm khái: “Thế gian này thật có tình chị em sâu đậm như vậy ư? Ta thấy huynh ta đối xử với ta tuy tốt, nhưng cũng có lúc rất không kiên nhẫn, còn đuổi ta đi nữa. “Đó là vì bị ngươi quấy rầy đến phát sợ rồi. Ngươi quên ai là người mỗi lần bận xong liền vội vàng trở về trông nom ngươi khi ngươi bị bệnh à? Đường Duệ thở dài nói. Liễu Yên ngẫm nghĩ, hừ một tiếng: “Dù sao cũng không phải ngươi là được rồi. Thẩm Ngân Thu không để tâm đến lời qua tiếng lại của họ, nàng đang trầm ngâm suy nghĩ, một lúc sau mới nói: “Ngươi đưa cô ta đến đây là muốn giao cho ta? “Dĩ nhiên. Đường Duệ cười: “Không giao cho ngươi thì chẳng lẽ để chúng ta nuôi giùm ngươi? Nhìn dáng vẻ của ngươi, cũng chưa có ý ra tay ngay đâu nhỉ? Thẩm Ngân Thu luôn có cảm giác Đường Duệ như nhìn thấu được suy nghĩ của mình, nàng nghiêm giọng nhìn nàng ta một cái sâu xa: “Ngươi là tiểu thư danh môn phủ Thái phó, vì sao lại bỏ công vì ta như vậy? Đường Duệ nhướng mày, nở nụ cười rạng rỡ: “Vì thấy thú vị. “Hả? Thẩm Ngân Thu mặt không cảm xúc. Liễu Yên nhẹ đẩy Đường Duệ, trêu ghẹo: “Ngươi lại nói thật tình rồi. Tiểu Ngân Thu, ngươi đừng giận nha. Người sống trên đời, kết giao bằng hữu là một điều thú vị. Lúc mới nghe tên Thẩm Ngân Thu, bọn ta quả thật rất xem thường, nhưng sau khi tiếp xúc rồi, thì thấy thật sự xin lỗi vì thành kiến trước kia. Hơn nữa, ngươi thú vị như vậy, ở kinh thành làm gì có tiểu thư nào có tính cách như ngươi. Dù sao ngày thường cũng nhàm chán, nên bọn ta… tiện thể chen vào thôi. Thẩm Ngân Thu dịu lại, vốn nghĩ Đường Duệ là một tiểu thư dịu dàng ngoan ngoãn, không ngờ tính tình lại hợp với Liễu Yên đến vậy, quả nhiên “vật hợp theo loài. “Được rồi, nhân tình này ta ghi nhớ. Sau này nếu các ngươi có việc, ta có thể giúp thì nhất định sẽ giúp. Liễu Yên vỗ vai nàng hớn hở: “Ta đã nói rồi, ta không nhìn lầm người mà! Tiểu Ngân Thu chính là người thẳng thắn như vậy đó! Thẩm Ngân Thu nhẹ nhàng gạt cái tay đang đặt trên vai mình ra: “… Mà A Trọng bị họ lãng quên thì vẫn ngơ ngác đứng bên, nước mắt giàn giụa. Thẩm Ngân Thu đỡ trán — nhân chứng này có hữu dụng hay không còn chưa biết, dù sao Thẩm Kim Thu cũng là đích nữ, cho dù làm sai cũng có người thu dọn hậu quả. Nàng cho người đưa A Trọng đi, may mà trước đó đã mua một trang trại nhỏ ngoài thành cho đám hộ vệ, giờ cũng có chỗ tạm dung thân. Ba người tiếp tục dạo bước trên con đường phủ đầy cánh hoa, chuyện trò những chuyện vặt trong kinh thành. Mãi đến khi trời tối mới ai về nhà nấy. Thẩm Ngân Thu vừa xuống xe ngựa thì nhìn thấy Lưu Thi Đàm đang đứng chờ ở cổng, làm nàng giật mình, vội bước lên nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của bà: “Nương? Có chuyện gì vậy? Lưu di nương nắm lại tay nàng, sắc mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong mắt ngập tràn nỗi thất vọng. Thẩm Ngân Thu liền phẩy tay cho Lưu Đại và Lưu Ngũ lui xuống, dìu Lưu thị thẳng về viện, lúc đi ngang qua tiền sảnh thì thoáng thấy Thẩm Lận Như và Thẩm Kim Hiên, chỉ liếc một cái rồi quay đầu đi luôn. Nàng giúp Lưu thị chỉnh lại cổ áo, khẽ hỏi: “Nương? Lưu Thi Đàm siết chặt tay nàng, mặt lạnh đi: “Ta xin lỗi con… chuyện hôn sự giữa con và Thế tử… đại cữu và nhị cữu của con đều cho rằng vướng mắc quá nhiều, dù lão phu nhân đã mở lời, cũng không thể lay chuyển được. Về sau con thật sự phải… Thẩm Ngân Thu tưởng là chuyện gì, liền mỉm cười: “Hôm qua chẳng phải đã biết rồi sao? Nương lại còn đi cầu đại cữu nhị cữu nữa à? Nếu họ thực sự có cách, hôm qua đã không mặc kệ như vậy rồi, ai cũng có nỗi khó xử cả. Nương, chúng ta… Lời còn chưa dứt, đã bị Lưu thị ngắt lời: “Ta hiểu rồi. “Hử? Thẩm Ngân Thu nghiêng đầu nhìn kỹ sắc mặt của bà, vẫn là vẻ lạnh nhạt ấy. Lòng nàng chùng xuống, ngữ khí cũng dịu đi vài phần: “Nương chờ ở cổng lâu chưa? Hôm nay con đến tửu lâu của nương xem qua một vòng, việc làm ăn rất tốt. Nhắc đến tửu lâu, trong lòng Lưu Thi Đàm lại nổi lên một ý nghĩ táo bạo — nếu có thể mở rộng tài lực đến mức ảnh hưởng cả ngân khố quốc gia, thì những chuyện này có lẽ đều sẽ dễ giải quyết hơn? Nhưng rõ ràng thời gian không đủ để bà liều lĩnh đánh cược. Những lời hứa với con gái đều không thể thực hiện, khiến bà bắt đầu hoài nghi về ba mươi năm cuộc đời vừa qua. Bà không sợ rời khỏi phủ Thừa tướng, bởi bà luôn xem phủ họ Lưu mới là chỗ dựa. Người bà yêu chỉ là Thẩm Lận Như. Bà từng nghĩ hắn cũng chỉ yêu mình bà — nhưng rõ ràng không phải. “Nương? Thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng, đừng nghĩ nhiều. Thẩm Ngân Thu tựa vào bà, gương mặt còn non trẻ lại toát ra sự điềm tĩnh không hợp tuổi, như một chỗ dựa vững vàng. Lòng Lưu Thi Đàm ấm lên. Mẹ con cùng nhau đi được một đoạn, bà mới nói: “Tay chân của Trương thị và tướng quân phủ cũng nhanh thật, sáng nay ta vừa nói ‘trưởng nữ không xuất giá thì thứ nữ không gả’, chưa bao lâu thì tướng quân phủ đã cho người đến cầu thân. “Vậy thì để Thẩm Kim Thu gả trước đi, tướng quân phủ còn phải đích thân đến nhà một chuyến cơ mà. Trong ấn tượng của Thẩm Ngân Thu, Lục Hộ Quân là người ít lời, khá lạnh lùng, còn với Lục Đồ Chi thì nàng lại cảm thấy có chút kỳ quái khó tả. Quả nhiên, hôm sau, cả nhà tướng quân phủ đã đến cửa. Tốc độ này thật khiến người ta kinh ngạc. Thẩm Ngân Thu lúc đó đang ở hậu hoa viên, ngắm hoa và đu đưa trên xích đu. Trong đầu nàng đang suy nghĩ phải ra tay thế nào mới tìm ra manh mối về đám người áo đen kia. Ánh nắng dịu dàng rọi lên má nàng tạo thành một tầng sáng nhẹ. Thẩm Ngân Thu ngồi trên xích đu, thỉnh thoảng lại nhón mũi chân điểm đất, khẽ đung đưa, trầm ngâm suy nghĩ. Lục Hộ Quân và Thẩm Kim Thu sóng bước đi dọc hành lang. Sau khi đã định hôn, khi hai bên đều có người nhà đi kèm thì đôi nam nữ cũng có thể đến gần nhau để trò chuyện một chút. Lục Hộ Quân bị trưởng bối đẩy đến hậu hoa viên, trên mặt không có biểu cảm gì. Đối với vị cô nương bên cạnh, hắn không cảm thấy có chút rung động nào cả. Thẩm Kim Thu lại bị khí chất võ tướng trên người hắn hấp dẫn — lạnh lùng bá khí, diện mạo lại tuấn tú. Nàng cố gắng trò chuyện về Thi Kinh, hòng tạo dựng hình ảnh mình là người tài hoa uyên bác, nhưng suốt cả buổi chỉ nhận được từ Lục Hộ Quân những câu đáp như “Ừm hoặc “Tại hạ là võ tướng, không rành văn chương. Kết quả, cuối cùng thành ra như bây giờ — hai người cách nhau một khoảng bằng hai người, người trước kẻ sau mà đi. Lục Hộ Quân đi phía trước, Thẩm Kim Thu theo sau, chẳng rõ rốt cuộc là ai dẫn ai đi dạo trong hậu hoa viên. Thẩm Kim Thu thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bóng lưng hắn mà cắn môi, mặt nóng bừng vì sốt ruột. Nên nói gì đây để kéo gần khoảng cách giữa hai người? Những điều mẫu thân căn dặn hoàn toàn không có tác dụng gì cả! Khoảng cách giữa Lục Hộ Quân và Thẩm Ngân Thu càng lúc càng gần. Đôi mắt luôn bình lặng như lưu ly của hắn quét qua bóng người đang ngồi trên xích đu, bất giác sải bước cũng khựng lại. Thẩm Kim Thu ngẩng lên, thấy hắn dừng chân thì đầy nghi hoặc. “Thiếu tướng quân? Lục Hộ Quân chăm chú nhìn Thẩm Ngân Thu đang ngồi trên xích đu, nét cười rạng rỡ như hoa, bất chợt trong đầu hắn hiện lên hình ảnh mấy tháng trước — nàng đứng dưới gốc mai, mắt bịt lụa trắng, ngẩng đầu lặng yên. Mặc dù cách rất xa, hắn vẫn thấy được gương mặt trắng muốt và chiếc cằm thanh tú ấy. Sau khi nàng rơi xuống nước, nằm bất động trên giường, mái tóc đen ướt sũng dính trên má trắng bệch, không chút sức sống, vậy mà lại khiến lòng hắn lay động, dâng lên một tia thương xót khó hiểu. Thẩm Ngân Thu hoàn toàn không biết có người đang nhìn mình, càng không ngờ hậu hoa viên lại có người đến — nàng nghĩ rằng tướng quân phủ tới thì đều sẽ ở tiền sảnh bàn việc, sao lại đến chỗ này? Thẩm Kim Thu bước lệch sang bên một bước, cũng thấy bóng người trên xích đu, tức thì mắt trợn to, tim cũng thót lại — thiếu tướng quân lại… “Nàng là nhị muội của Thẩm cô nương phải không? Tên gọi Ngân Thu? — Giọng điệu của Lục Hộ Quân bỗng mất đi vẻ lạnh lùng thường thấy khi nói chuyện với nàng! Thẩm Kim Thu liều mạng đè nén cơn giận trong lòng, gượng cười nói: “Vâng, thiếu tướng quân cũng biết muội ấy ư? Thế tử phủ Hầu gia và nàng đã định hôn rồi đấy. Câu nói lạc lõng một cách bất thường. Lục Hộ Quân bừng tỉnh, sắc mặt thoáng thay đổi, rồi nhanh chóng trở lại với vẻ lãnh đạm thường ngày. Hắn chỉ nói: “Vậy à, cũng có nghe qua. Qua đó chào hỏi một chút. Không đợi Thẩm Kim Thu đáp lời, hắn đã sải bước đi về phía Thẩm Ngân Thu. Thẩm Kim Thu mặt sầm lại, vội vã bước theo — lần này không còn lẽo đẽo phía sau nữa, mà song hành bên hắn. Lúc đó Thẩm Ngân Thu đang nghe Thiên Quang kể một vài chuyện buồn cười, cười đến cong cả mắt. Không ngờ lại nghe thấy tiếng bước chân, nàng quay đầu nhìn — ủa? Thẩm Kim Thu và Lục Hộ Quân sao lại ở đây? Trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng động tác lại rất mau lẹ — nàng lập tức đứng dậy khỏi xích đu, hành lễ: “Tham kiến thiếu tướng quân. “Nhị tiểu thư không cần đa lễ. — Lục Hộ Quân cố nén động tác muốn đỡ nàng dậy, cố giữ vẻ lạnh lùng, nhưng giọng nói lại dịu đi vài phần. Hắn cũng không hiểu vì sao, chỉ biết mỗi lần thấy nhị tiểu thư này là trong lòng có cảm giác khác biệt, không kiềm được muốn lại gần thêm một chút. Thẩm Ngân Thu không nhận ra sự khác thường của hắn, chỉ thấy giọng hắn lạnh như gương mặt vậy. Nàng thuận thế đứng dậy, mỉm cười nhìn về phía Thẩm Kim Thu: “Tỷ tỷ cùng thiếu tướng quân đến dạo hậu hoa viên sao? Vậy muội xin tránh đi, không làm phiền hai người. Thẩm Kim Thu liếc nàng bằng ánh mắt “còn biết điều đấy, nhưng lại nghe Lục Hộ Quân nói: “Không phiền. Nếu nhị tiểu thư rảnh, cùng đi dạo một chút cũng được. Thẩm Ngân Thu liếc nhìn hắn — mặt vẫn lạnh tanh. Rồi lại nhìn Thẩm Kim Thu đang đứng phía sau, sắc mặt như viết chữ: Ngươi dám đồng ý thử xem! Ồ, nàng cười tươi ngây thơ: “Vâng, muội cũng đang rảnh. Tỷ tỷ không để bụng chứ? Lục Hộ Quân quay sang nhìn Thẩm Kim Thu, còn nàng ta thì lập tức đổi mặt, dịu dàng trêu ghẹo: “Muội thật nghịch ngợm, tỷ có gì mà để bụng chứ. Tỷ đang không biết nên trò chuyện gì với thiếu tướng quân đây. Thẩm Ngân Thu rùng mình, da gà nổi hết cả lên — ngọt ngấy thật! Vốn định chọc giận Thẩm Kim Thu một phen, không ngờ lại bị phản tác dụng. Đã thế thì làm tới luôn! Nàng cười tươi, thân mật khoác tay Thẩm Kim Thu: “Tỷ tỷ, vậy chúng ta cùng đến bên hồ đi dạo nhé? Thật tội nghiệp, Thẩm Kim Thu ăn mặc mỏng manh thế kia, nàng đây sẽ đại phát từ bi giúp một tay — bên hồ gió to, biết đâu thiếu tướng quân sẽ cởi áo choàng khoác cho Thẩm Kim Thu? Dù sao cũng phải để nàng ta lạnh một trận đã rồi tính tiếp! Thẩm Kim Thu suýt không kiềm được muốn hất tay nàng ra, vừa định từ chối thì nghe thấy Lục Hộ Quân gật đầu: “Cũng được. Được cái đầu ấy! Trong lòng Thẩm Kim Thu gần như sụp đổ. Nàng lập tức ra hiệu cho nha hoàn thân cận Tiểu Nhã. Đúng là người tâm ý tương thông, Tiểu Nhã lập tức lặng lẽ chuồn đi lấy áo choàng. Phu nhân căn dặn nàng mặc ít một chút, để thiếu tướng quân sinh lòng thương tiếc — nhưng kế sách này thật sự không ổn! Thiếu tướng quân đúng là một khúc gỗ mà…