Nếu lúc này Thẩm Ngân Thu biết chuyện, nhất định sẽ lại cảm thán: “Nằm không cũng trúng đạn.

Phu nhân Hữu tướng — Liên thị — điều chỉnh lại tâm trạng, rồi trở về chỗ ngồi. Liên Hân Di, vốn đang ngồi cùng nhóm bạn khuê phòng, cũng lặng lẽ quay lại bên bà.

Liên thị liếc nhìn nữ nhi một cái, đứa trẻ do chính tay mình nuôi dưỡng, một chút thay đổi tâm trạng làm sao bà lại không nhận ra? Nhìn tình hình hiện tại, bà khẽ cười hỏi:

“Thế nào, thấy khó chịu sao?

Liên Hân Di gật đầu, nhỏ giọng đáp:

“Con vừa nghe mấy vị phu nhân xung quanh đều khen ngợi Thẩm Kim Thu, ngay cả phu nhân Tướng quân cũng tỏ ra yêu thích nàng ấy.

“Chỉ vậy mà đã buồn bực rồi? Không có tiền đồ! Liên thị nhẹ nhàng vuốt ve má con gái, hạ giọng khuyên nhủ:

“Trước khi Thẩm Kim Thu gả vào Tướng quân phủ, con vẫn còn cơ hội!

Liên Hân Di luôn rất nghe lời mẫu thân, nghe vậy liền gật đầu, sắc mặt cũng bớt u ám đi nhiều.

Liên thị lại kín đáo quan sát ánh mắt Trưởng công chúa khi nhìn Thẩm Kim Thu, trong lòng dấy lên nghi hoặc. Trưởng công chúa xưa nay vốn không mấy coi trọng bọn họ, nay lại đích thân tới dự tiệc, điều này có ý nghĩa gì?

Vị Trưởng công chúa kia chẳng phải người nhàn rỗi vô sự, vậy thì khả năng lớn nhất chính là tới xem mặt các tiểu thư. Thế tử phủ Hầu còn chưa thành thân, nhị công tử Hầu phủ thì không có ý định cưới vợ, cho nên tám phần là Trưởng công chúa tới chọn thế tử phi!

Nghĩ tới đây, ánh mắt Liên thị nhìn Thẩm Kim Thu cũng đổi khác. Nếu Trưởng công chúa chọn trúng nàng ta, vậy thì con gái mình còn có tư cách gì tranh giành vị trí thiếu phu nhân? Tướng quân phủ cũng đâu dám vì một Thẩm Kim Thu mà đắc tội với Trưởng công chúa.

Bà lập tức dặn dò con gái:

“Con cứ tiếp tục trò chuyện với các tiểu thư, mẫu thân còn có việc cần làm.

Liên Hân Di trơ mắt nhìn mẫu thân đi về phía Trưởng công chúa, lòng thấp thỏm không yên. Ai ai cũng biết tính tình Trưởng công chúa, chỉ cần hơi không vừa ý là lập tức đuổi người, lại còn bẽ mặt ngay trước đông đảo quần thần. Lúc này mà mẫu thân ra mặt, chẳng phải…

Liên thị mang theo nụ cười tiến tới trước mặt Trưởng công chúa, hành lễ, cung kính nói:

“Thần phụ Liên thị, tham kiến Trưởng công chúa.

Vạn Sĩ thị chỉ hờ hững liếc bà một cái, lạnh nhạt ừ một tiếng, toàn thân toát ra khí thế bức người, rõ ràng là: “Có chuyện thì nói nhanh, nói xong thì lui.

Liên thị sớm đã chuẩn bị tâm lý, cố gắng trấn định, nụ cười trên mặt không hề cứng đờ, thẳng thắn nói:

“Không biết Trưởng công chúa cảm thấy thế nào về Thẩm Kim Thu, đích nữ của Thẩm gia?

Không còn cách nào khác, khí thế của Trưởng công chúa quá mạnh, ngay cả vài câu khách sáo cũng không thể thuận lợi nói nổi, đành phải trực tiếp đi thẳng vào trọng tâm.

Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, Liên thị vẫn thầm cảnh giác, sẵn sàng đón lấy sự châm chọc gây khó dễ từ Trưởng công chúa.

Nào ngờ, Trưởng công chúa chỉ lạnh nhạt liếc bà ta một cái, sau đó thản nhiên buông ra hai chữ:

“ cũng được.

Liên thị vừa nghe đã lập tức cảm thấy có hy vọng! Nụ cười trên mặt càng thêm tươi, thuận thế mở miệng, kín đáo mà khéo léo tán dương Thẩm Kim Thu không ít lời hay ý đẹp, hoàn toàn không để lộ chút vẻ nịnh bợ nào.

Chờ bà ta nói xong, Trưởng công chúa mới nhàn nhạt mở miệng:

“Thẩm gia cho Hữu tướng phủ các ngươi chỗ tốt gì, mà ngươi thay họ nói lời hay vậy?

Liên thị, vốn còn đang tự cảm thấy mình ứng đối tốt đẹp, mặt lập tức cứng đờ. May thay, Trưởng công chúa cũng chẳng có hứng thú dây dưa thêm, chỉ lạnh lùng phẩy tay đuổi bà lui ra.

Liên thị quay trở lại chỗ ngồi, trong lòng vừa cảm thấy xấu hổ, vừa may mắn. Tuy rằng trong mắt mình thì là mất mặt, nhưng trong mắt người ngoài, cũng chỉ như đang trò chuyện bình thường mà thôi, không có gì thất lễ.

Bên kia, Trương thị liếc nhìn Liên thị đầy nghi ngờ, trong lòng chửi thầm: Con tiện nhân này lại đang bày trò gì nữa đây?

Trưởng công chúa liên tiếp liếc nhìn về phía Thẩm Kim Thu, việc này đã khiến không ít người chú ý. Bởi vì chỉ cần bà ta ngồi đó, bản thân đã là một sự tồn tại không thể phớt lờ.

Lục thị cũng từ trong câu chuyện với Trương thị nhận ra một tia bất thường, lại nhớ tới mối quan hệ mơ hồ giữa Vạn Sĩ Yến và Thẩm Ngân Thu, càng thêm chắc chắn hai người này còn chưa hoàn toàn dứt duyên. Bà âm thầm tính toán, nghĩ có lẽ nên tìm cơ hội bàn bạc thêm với Trương thị.

Lúc này, cảm nhận được bầu không khí quanh mình có phần khác thường, Lục thị cũng quay đầu nhìn về phía Trưởng công chúa.

Nhìn thấy vị kia vẫn lạnh như băng, mặt không chút biểu tình, bà bất giác thở dài.

Trưởng công chúa, cái gì cũng tốt, chỉ có tật xấu là quá cố chấp. Nếu thật sự trông trúng Thẩm Kim Thu…

Không thể nào.

Bà ta tuyệt đối sẽ không chọn một thế tử phi tốt đẹp như vậy cho Vạn Sĩ Yến!

Người khác có thể để tâm thanh danh, nhưng Trưởng công chúa, thì không.

Ánh mắt Lục thị rơi lên người Thẩm Kim Thu. Cảm nhận được Trương thị đang âm thầm căng thẳng, bà nhẹ nhàng vỗ tay trấn an, ra hiệu đừng quá lo lắng.

Vốn dĩ chỉ là một buổi thưởng kịch, vậy mà dưới ánh nhìn chằm chằm của Trưởng công chúa, chẳng còn ai còn lòng dạ đâu mà thưởng thức.

Ngồi phía sau, Thẩm Ngân Thu cảm nhận rất rõ những đợt sóng ngầm ở phía trước, chỉ tiếc là không thể nghe được bọn họ đang nói gì.

Bên cạnh, Liễu Yên thì thầm như vừa phát hiện ra bí mật to lớn:

“Sao Trưởng công chúa cứ thỉnh thoảng lại nhìn về phía Thẩm Kim Thu vậy? Chẳng lẽ cũng coi trọng tỷ ấy, muốn rước về làm con dâu?

Đường Duệ nghe vậy liền giơ tay gõ nhẹ lên đầu nàng:

“Ngươi còn ăn nói lung tung, ta sẽ méc di mẫu đấy.

Liễu Yên lập tức xin tha, líu ríu cam đoan không dám nói bừa nữa.

Thẩm Ngân Thu nhìn qua hai người bọn họ, khiến Liễu Yên có chút ngượng ngùng, lí nhí giải thích:

“Ừm… có thể Ngân Thu chưa biết, mẹ ta và mẹ của Đường Duệ là hai chị em ruột đó.

Thẩm Ngân Thu thản nhiên gật đầu:

“Ồ.

Bảo sao hai người này lại thân thiết như vậy.

Có điều, Liễu Yên, ngươi ngượng ngùng cái gì vậy chứ…

Đường Duệ hiển nhiên có con mắt nhìn nhận sắc bén hơn đám người Liên thị nhiều. Nàng lắc đầu khẽ nói:

“Không thể đâu.

Liễu Yên tưởng nàng đang trả lời câu hỏi lúc nãy, bèn khó hiểu hỏi lại:

“Sao lại không thể? Chẳng lẽ đại tỷ của Ngân Thu còn chưa đủ tốt sao?

“Không phải không đủ tốt… Đường Duệ chậm rãi nói:

“Chính vì quá tốt.

“A? Liễu Yên hoàn toàn mù mờ, không hiểu nổi. May mà trên sân khấu đang diễn cảnh Võ Tòng đả hổ, lập tức thu hút sự chú ý của nàng ta, nên cũng không quấn lấy hỏi tiếp.

Đường Duệ liếc nhìn Thẩm Ngân Thu, thầm nghĩ: nàng chắc chắn hiểu được ý tứ chứ?

Thẩm Ngân Thu nào chỉ là hiểu — trong lòng nàng sớm đã muốn túm lấy ai đó mà đấm cho một trận! Chính là bởi vì Thẩm Kim Thu quá tốt, cho nên cái vị thế tử kia mới không thể lấy nàng ấy!

Dù sao thế tử cũng chẳng phải con đẻ của Trưởng công chúa, vậy thì lấy đâu ra chuyện chọn con gái chính thất của phủ Thừa tướng chứ!?

Nghĩ kỹ thêm, Thẩm Ngân Thu bắt đầu cân nhắc: mình rốt cuộc đã đắc tội với phu nhân Tướng quân ở chỗ nào?

Càng nghĩ càng mờ mịt. Có những người thậm chí nàng chưa từng tiếp xúc, vậy mà cũng có thể đắc tội sao!

Đào sâu hơn nữa, nàng chợt lạnh cả sống lưng: nếu Trưởng công chúa còn chán ghét cái thế tử ốm yếu kia, thì chẳng phải sẽ cố tình tìm cách chọc tức hắn, dằn mặt hắn sao? Ví dụ như cưới cho hắn một thế tử phi có tiếng xấu hoặc có khuyết điểm gì đó…

Còn danh tiếng của mình thì sao?

Hình như thật sự… cũng chẳng lấy gì làm tốt đẹp.

Lẽ nào — chính mình lại bị nhắm trúng!?

Càng nghĩ, sắc mặt Thẩm Ngân Thu càng đen lại.

Lại nói, phu nhân Tướng quân và Trưởng công chúa kia, rốt cuộc có mối quan hệ thế nào!?

Thẩm Ngân Thu càng nghĩ càng thấy lạnh sống lưng.

Đang lúc thần sắc âm trầm, Đường Duệ nhẹ nhàng huých khuỷu tay nàng:

“Sao vậy? Không thoải mái à?

Thẩm Ngân Thu hoàn hồn, suýt nữa gục cả xuống bàn, rầu rĩ đáp:

“Chỗ nào cũng không thoải mái.

Những suy đoán kia, nàng không thể tùy tiện nói với Đường Duệ.

Nhưng trong lòng đã có tính toán sơ bộ.

Muốn đẩy nàng xuống hố, phu nhân Tướng quân cũng phải được cha nàng — vị phụ thân tiện nghi kia — gật đầu.

Chỉ cần Trưởng công chúa không mặt dày đến mức chạy tới trước mặt Hoàng đế xin chỉ ban hôn, thì việc này còn có thể vãn hồi.

Mặt khác, chuyện thế tử cưới một nữ nhi thứ xuất cũng chẳng vẻ vang gì, ai lại nguyện ý bôi tro trát trấu vào mặt?

Cho nên việc ban hôn gì đó, khả năng xảy ra… chắc là rất thấp!

Ừm, Thẩm Ngân Thu tự mình an ủi, lòng cũng bớt lo lắng đôi chút.

Đường Duệ vẫn còn lo lắng, nhưng chỉ chớp mắt, đã thấy cô nương vừa ủ rũ lúc nãy lại ngẩng cao đầu, tinh thần bừng bừng trở lại.

Thẩm Ngân Thu đang muốn tiếp tục quan sát đám phu nhân kia giở thêm chiêu trò gì, thì tầm mắt bất ngờ bị ba thiếu nữ chắn mất.

Chỉ đành trơ mắt nhìn bọn họ bước tới trước mặt — nhưng nàng lại chẳng quen ai trong số đó cả.

Ngược lại, Liễu Yên có vẻ khá vui mừng, nàng chào hỏi một người trong nhóm:

“Lý Hy Hy, răng cửa của ca ca ngươi đã mọc lại chưa?

…Răng cửa?

Thẩm Ngân Thu “phụt một tiếng suýt bật cười. Vừa nghĩ vừa chắc chắn, người tới là tiểu thư nhà Lễ bộ Thị lang.

Mà nhắc đến răng cửa, không chỉ nàng, mấy người ngồi gần nghe thấy cũng đều nhịn cười.

Lý Hy Hy tức giận đến đỏ mặt, lại ngại làm ra hành động thô lỗ như chỉ tay trước mặt đông người, chỉ có thể giậm chân, giận dữ nói:

“Liễu Yên, ngươi! Ngươi quá đáng lắm rồi!

Liễu Yên hừ một tiếng, bày ra vẻ không thèm chấp, cười khẩy đáp:

“Sao? Lại muốn tới bắt nạt Ngân Thu nhà ta à?

Có lẽ vì đang ở giữa tiệc lớn, nên Liễu Yên dù cười, nhưng giọng nói cũng cố nén xuống, trầm trầm mà có khí thế.

Thẩm Ngân Thu liếc nàng một cái, trong lòng thầm nghĩ — có người ra mặt bảo vệ cho mình thế này, cảm giác… có chút chua xót.

Lý Hy Hy hừ một tiếng, nói:

“Ta tới lấy đồ.

“Đồ gì? Liễu Yên hỏi.

“Không phải hỏi ngươi! Lý Hy Hy trừng mắt nhìn Liễu Yên một cái, rồi quay sang đối diện với Thẩm Ngân Thu, ánh mắt đầy vẻ dò xét, một lúc sau mới nói:

“Hôm đó chẳng phải ngươi nói sẽ đưa ta bản phổ nhạc sao?

Thẩm Ngân Thu làm ra vẻ mặt ngờ vực, như hoàn toàn không hiểu nàng ta đang nói gì.

“Ngươi! Lý Hy Hy tức đến phồng má, giọng điệu mang theo chút giận dỗi:

“Chính ngươi đã hứa sẽ chép lại bản nhạc hôm đó ngươi đàn tặng ta cơ mà!

Thẩm Ngân Thu phải ngẫm nghĩ một lúc mới nhớ ra — đúng thật, lần trước ở Tướng quân phủ, từng có một người rất lỗ mãng tới xin nàng bản nhạc.

Nàng thản nhiên bịa chuyện:

“Ồ, thì ra là ngươi à. Ta chẳng đã nói kêu ngươi cho người tới lấy sao? Lúc đó mắt ta không tiện, căn bản không biết ngươi là ai. Dù giờ mắt có bình thường, ngươi cũng đừng mong ta tự tay mang tới phủ cho ngươi nhé?

Lý Hy Hy mấp máy môi, nàng ta thật đúng là có ý nghĩ như vậy. Nhưng nếu bây giờ thừa nhận, chẳng phải tự hại mình sao? Để một tiểu thư phủ Thừa tướng đích thân mang đồ tới phủ Lễ bộ Thị lang? Cha mẹ nàng biết được chắc chắn sẽ lột da nàng mất!

“… Hôm đó về phủ, xảy ra chút chuyện nên quên mất. Vậy, bản phổ ấy ngươi đã viết xong chưa?

Liễu Yên từ sớm đã nhìn không thuận mắt thái độ của nàng ta, lập tức cướp lời:

“Ngân Thu nhà ta đương nhiên đã viết xong rồi! Nhưng mà, đợi suốt mấy ngày chẳng thấy ai tới lấy, ta thấy để không cũng phí, nên lấy về giữ luôn. Thế nào? Đã chậm chạp mười ngày nửa tháng rồi, giờ còn muốn đòi lại từ tay ta chắc?

Nói tới đây, thấy sắc mặt Lý Hy Hy sắp bùng nổ, Liễu Yên liền cố tình đổi giọng, đầy vẻ khiêu khích.

Lý Hy Hy biết mình lý lẽ không vững, lại không cam lòng nhận thua, chỉ có thể trừng mắt, ánh mắt đáng thương nhìn chằm chằm Thẩm Ngân Thu, như muốn lay động nàng.

Nhưng Thẩm Ngân Thu chỉ ung dung nâng chén trà, nhẹ nhàng thổi tản mấy cọng trà bạc đang lơ lửng trong nước, cười cười nhìn Lý Hy Hy dần dần từ khí thế hùng hổ chuyển sang ủ rũ.

Lý Hy Hy chau mày, gương mặt tròn tròn ửng đỏ, thoạt nhìn còn có chút đáng thương:

“Lúc đó ngươi đã đồng ý chép cho ta rồi mà…

Liễu Yên ở bên cạnh như nhìn thấu hết, hừ một tiếng, ung dung tiếp tục xem trò hay, lần này không phải “Võ Tòng đả hổ mà thành “Chung Quỳ bắt yêu rồi.

Một lúc sau, Thẩm Ngân Thu mới từ tốn hỏi:

“Thật sự rất muốn có bản phổ đó à?

“Muốn! Lý Hy Hy vội vã gật đầu, sau đó hạ giọng nói thêm, giọng rất nhỏ, như sợ người khác nghe thấy:

“Ca ca ta rất thích tiếng đàn, nếu ta học được, nhất định huynh ấy sẽ rất vui.

Câu cuối cùng, bởi vì tiếng trống chiêng trên sân khấu quá lớn, nên ngoài Thẩm Ngân Thu, hầu như không ai nghe thấy.

Nghĩ tới vị thiếu gia Lý gia từng bị gãy răng cửa, Thẩm Ngân Thu nhịn cười không nổi — cái răng đó, e rằng với độ tuổi hiện tại thì khó mà mọc lại rồi, ha ha…

Tâm trạng của nàng cũng tốt lên không ít, lại cảm khái huynh muội tình thâm, bèn thả lỏng:

“Muốn cũng được thôi. Nhưng ngươi phải đồng ý với ta ba chuyện, ta sẽ đưa.

Lý Hy Hy kinh ngạc:

“Hôm đó ngươi đâu có nói ra yêu cầu gì đâu!

“Vì lúc đó ta còn bị mù.

Lý Hy Hy: “…

Mắt mù mà cũng trả lời đầy lý lẽ như thế!

Nàng ta hít sâu một hơi, nhẫn nhịn hỏi:

“Ba chuyện? Nhiều quá! Một chuyện thôi có được không?

Thẩm Ngân Thu không khỏi cảm thấy buồn cười — đúng là còn biết mặc cả!

Nàng khoan thai nói:

“Hai chuyện, không thể ít hơn. Còn lắm lời nữa thì đừng hòng lấy.

Lý Hy Hy rũ mi, nhỏ giọng đáp:

“Được rồi… Vậy hai chuyện, là những chuyện gì?

“Thứ nhất, từ nay không được gây rắc rối cho ta nữa.

Thẩm Ngân Thu thản nhiên ra điều kiện.

Lý Hy Hy suy nghĩ một chút, rồi gật đầu đồng ý.

“Thứ hai, ta có chuyện muốn hỏi ngươi, lát nữa tìm chỗ yên tĩnh rồi nói.

Lý Hy Hy: “…