Thẩm Ngân Thu đặt tay lên dây đàn, nghiêng đầu hỏi:

“Liên Hân Di là ai vậy?

Thẩm Tuyết Dung nhanh miệng đáp:

“Chính là đại tiểu thư của Tả tướng, từ trước đến nay vẫn luôn kiêu ngạo, coi thường người khác, cầm kỳ thi họa cái gì cũng tinh thông, cả kinh thành ai cũng biết.

“Ồ, vậy đại tỷ của chúng ta thì sao? Có thể làm đối thủ, hẳn là thực lực tương đương.

Thẩm Tuyết Dung càng thêm hưng phấn:

“Đại tỷ của chúng ta cũng rất lợi hại, nàng cùng Liên Hân Di được gọi là ‘Song Hoa Kinh Châu’.

Không hiểu sao Thẩm Ngân Thu bỗng nhiên nhớ đến tên Trương thị — Trương Như Hoa.

Thẩm Tuyết San nói:

“Chúng ta và phủ Tả tướng từ trước đến nay vốn không hòa thuận, làm gì cũng bị đem ra so sánh. Ngày mai nhị tỷ chẳng phải sẽ cùng mẫu thân và đại tỷ đi Đại hí viện sao? Nghe nói đó là đoàn hát mới đến, rất được các thế gia công tử yêu thích. Biết đâu phủ Tả tướng cũng sẽ đến.

Thẩm Tuyết Dung tức giận thở dài:

“Trước đây mời các nữ quyến chúng ta đều có thể cùng đi, lần này sao lại như vậy!

Thiên Quang thầm liếc nhìn Thẩm Tuyết Dung, cảm thấy vị tam tiểu thư này đầu óc đúng là có vấn đề.

Thẩm Tuyết San mỉm cười nói:

“Thiệp mời từ chủ nhân, chỉ mời chính thất và đích nữ cũng là chuyện bình thường, tam tỷ đừng giận.

“Nhị tỷ chẳng phải cũng là thứ nữ sao! Thẩm Tuyết Dung lại buột miệng thốt ra.

Thẩm Ngân Thu dường như còn đang mải suy nghĩ chuyện gì, chưa hoàn hồn — Đại hí viện kia ở đâu nhỉ? Lần này cũng sẽ tụ tập rất nhiều người sao?

Thẩm Tuyết San nhíu mày nói:

“Tam tỷ, nhị tỷ và chúng ta không giống nhau.

Thẩm Tuyết Tình vốn định tranh thủ lấy lòng Thẩm Ngân Thu, vội vàng hùa theo:

“Đúng đúng, tỷ nhìn mà xem, đại tỷ là Kim Thu, nhị tỷ là Ngân Thu, nghe tên đã như một đôi chị em sinh ra cùng một mẹ rồi.

Đâu giống bọn muội, đều là thế hệ tên chữ ‘Tuyết’ cả.

Thẩm Ngân Thu khẽ rùng mình — chị em sinh đôi á? Tha cho nàng đi!

Nàng nhìn sang Thẩm Tuyết Dung, giọng vô cùng dịu dàng hỏi:

“Nghe nói tam muội trước đây bị nóng trong người, mọc cả mụn nước?

Thẩm Tuyết Dung gật đầu thật mạnh:

“Nhị tỷ, thân thể muội yếu quá, hôm đó ban đêm chỉ ăn vài hạt dưa, sáng hôm sau tỉnh dậy đã đau rát cổ họng, khóe miệng còn nổi mụn, phải uống bao nhiêu thuốc suốt bảy tám ngày mới đỡ!

Thẩm Tuyết Tình hừ nhẹ một tiếng:

“Vài hạt dưa? Rõ ràng là ăn tận cả một cân.

Thẩm Tuyết Dung trợn mắt lườm nàng một cái.

Đừng nhìn vẻ mặt thản nhiên của Thẩm Ngân Thu, kỳ thực trong lòng nàng đã cười đến mức sắp chịu không nổi.

Thuốc bột nàng đưa quả thực có thể khiến miệng nổi mụn, nhưng không ngờ phối hợp với ăn nhiều hạt dưa lại phát tác mạnh đến thế.

Ừm… sau này phải bảo Lưu Đại đi kiếm thêm ít nữa mới được.

Mấy thứ hàng lạ thế này, cũng chỉ có người từng trải nhiều như Lưu Đại, hay ra ngoài chạy vặt mới biết tìm đâu mà mua.

“Ừ, vậy thật là đáng thương. Giờ đang giữa mùa đông mà tam muội còn dễ nóng trong như thế, sau này nhớ uống thêm trà hoa cúc, cho bớt hỏa khí.

“Nhị tỷ à, nóng trong hay không vốn chẳng liên quan gì đến việc đang mùa đông đâu, chủ yếu là tại thân thể muội yếu quá thôi.

Ánh mắt Thẩm Tuyết Dung sáng rực khi nhìn sang Thẩm Ngân Thu.

Cứ một mực nhấn mạnh thân thể yếu, ý tứ muốn đòi bồi bổ cũng quá rõ ràng rồi.

Thẩm Ngân Thu lại tùy ý gảy mấy tiếng đàn, ánh mắt lướt qua Thẩm Tuyết San, không bỏ sót nụ cười khéo léo gian xảo nơi khóe miệng đối phương.

Lập tức, nàng cũng trở nên thâm ý hơn — trong ba vị thứ muội này, người sâu sắc tâm cơ nhất, có lẽ chính là đóa bạch liên hoa này rồi.

“Tam muội thân thể yếu, vậy càng nên ít ra ngoài gió, chăm uống nước, ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi nhiều, tự nhiên sẽ khỏe mạnh lên thôi. Ta mệt rồi, xin cáo lui trước.

Nói rồi, Thẩm Ngân Thu ôm đàn, bước dưới cây dù mà Thiên Quang cầm sẵn, rời đi.

Thiên Vân thì ôm luôn cả lò sưởi theo, không để lại thứ gì, gió lạnh quét tới, khiến mấy người còn lại run lên cầm cập.

Thẩm Tuyết Tình bực tức đứng dậy:

“Đều tại tỷ đó! Tam tỷ, sao tỷ có thể nói như vậy chứ? Không biết ăn nói thì đừng nói! Làm nhị tỷ giận bỏ đi rồi!

“Chuyện này có thể trách ta được sao? Nhị tỷ khi nào tức giận? Chẳng phải người nói là mệt nên mới đi sao? Có đúng không, Ngũ muội?

Thẩm Tuyết San cũng mất hứng, mỉm cười đứng dậy gật đầu:

“Nhị tỷ đóa hoa mọc trên đỉnh núi, đâu phải dễ hái. Tứ tỷ cũng đừng tức giận nữa, chỉ là tam tỷ cứ hay đòi hỏi nhị tỷ, chuyện này…

“Đòi cái gì chứ? Nàng ấy đã cho ta cái gì đâu? Thẩm Tuyết Dung bất mãn quát lên.

Thẩm Tuyết Tình nổi nóng, xoay người bỏ đi:

“Lười nói với các ngươi, một lũ ngu xuẩn!

Thẩm Tuyết San cũng ra hiệu cho nha hoàn bên người che dù, nhẹ giọng nói:

“Tam tỷ đi an ủi tứ tỷ đi, tứ tỷ giận lắm rồi. Muội cũng xin cáo lui trước.

Thẩm Tuyết Dung nhìn bóng lưng hai người khuất dần, trong lòng tức tối, quay sang nha hoàn bên cạnh mắng:

“Ngươi nhìn xem bọn họ, đứa nào cũng tinh ranh, cứ thế đẩy trách nhiệm lên đầu ta, còn bảo ta đi dỗ dành tứ muội? Dựa vào cái gì mà ta phải đi? Thẩm Ngân Thu đã cho ta cái gì tốt sao? Keo kiệt đến chết, ta khinh!

Nha hoàn cúi đầu lí nhí vâng dạ, nhưng trong lòng lại mừng rỡ không thôi — chủ tử vừa tham lam vừa mặt dày thế này, bị người ta chán ghét cũng là đáng đời!

Chuyện này nhanh chóng trôi qua.

Về phần ba người kia rốt cuộc định làm gì, Thẩm Ngân Thu cũng đã mơ hồ đoán được.

Theo lý thì chẳng cần thiết phải nịnh bợ nàng như vậy, bởi vì đâu có lợi gì.

Được rồi, Thẩm Tuyết Dung thì tám phần mười là tham chút đồ đạc trên tay nàng.

Còn Thẩm Tuyết San… lại giống như đang ám chỉ nàng: ngày mai ở Đại hí viện không chỉ có người của Tướng quân phủ, còn có phủ Tả tướng, thậm chí cả các tiểu thư nhà thế gia khác cũng tụ tập.

Nàng thầm nghĩ, những vị phu nhân tiểu thư quý tộc ấy, chắc là do cuộc sống buồn tẻ nên mới thường xuyên tổ chức tụ hội như thế.

Buổi chiều, lão bà bên cạnh Trương thị lại lần nữa đưa y phục và trang sức tới.

Dù sao mỗi lần ra ngoài cũng thay mặt cho Thừa tướng phủ, không nói đến mức hoa lệ rực rỡ, nhưng ít ra cũng phải có đồ mới.

Lão bà tử kia còn cố ý dặn dò:

“Nhị tiểu thư, ngày mai nhớ mặc bộ này nhé. Ai cũng biết nhị tiểu thư có nhiều y phục, nhưng cũng đừng phụ tấm lòng của phu nhân.

Chỉ vì câu này, Thẩm Ngân Thu lập tức quyết định — không thưởng! Một đồng cũng không cho!

Lão bà tử đứng ngẩn ra ở đó, Thẩm Ngân Thu đôi mắt sáng rực nhìn bà ta, thản nhiên hỏi:

“Y phục đã đưa tới rồi, bà còn chuyện gì khác nữa không?

Lão bà tử kia biết lần này không mong gì được thưởng tiền nữa, thái độ càng thêm tệ hại, không thèm hành lễ đã quay người muốn rời đi.

“Đứng lại.

Thẩm Ngân Thu khẽ kéo tấm thảm nhung phủ trên chân, chậm rãi nói:

“Bà nương chẳng phải quên gì rồi sao?

Lão bà tử kia còn tưởng có thưởng, lập tức xoay người, mặt tươi cười như hoa:

“Nhị tiểu thư?

“Ngươi là người hầu cận bên mẹ ta, chẳng lẽ ngày thường cũng vô quy vô củ như thế?

Bái biệt chủ tử, đến lễ cũng miễn sao?

Nụ cười trên mặt lão bà tử kia lập tức nứt vỡ.

Cuối cùng, bà ta cắn răng cố nén giận, cúi đầu xin lỗi:

“Nhị tiểu thư dạy phải, là lão nô… sơ suất, mong nhị tiểu thư đại nhân đại lượng bỏ quá cho.

Nói xong, liền ngoan ngoãn hành một đại lễ tiêu chuẩn.

Thẩm Ngân Thu lúc này mới vừa lòng gật đầu:

“Lần sau còn tái phạm, ta sẽ trực tiếp bẩm báo với mẫu thân. Được rồi, lui xuống đi.

Lão nô cúi đầu, trong lòng tức tối không cam, bước ra khỏi viện Lưu Lạc.

Vừa ra đến cổng, liền phun mạnh một ngụm nước bọt vào góc tường, mắng thầm:

“Thật tưởng mình là thiên kim tiểu thư chắc?

Chỉ là thứ nữ do tiểu thiếp sinh ra thôi, còn ra vẻ cái nỗi gì!

Ngay lúc đó, Lưu Đại từ bên trong “rầm một tiếng mở toang cửa sân, mặt mày hầm hầm trừng mắt nhìn bà ta.

Lão bà tử kia hiển nhiên không ngờ trong sân còn có người, vừa rồi còn kiêu căng ngạo mạn, giờ lập tức sắc mặt tái xanh, hoảng hốt quay người bỏ chạy.

Lưu Đại hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.

Hôm sau, ra cửa.

Thẩm Ngân Thu dẫn theo hai người là Lưu Đại và Lưu Nhị.

Trương thị vừa trông thấy, lập tức muốn nổi giận.

Thẩm Ngân Thu thở dài một hơi, lên tiếng trước:

“Mẫu thân chớ vội không vui, thể chất của con ra ngoài là y như rằng gặp chuyện, vì an toàn, phụ thân đã căn dặn sau này mỗi lần ra ngoài đều phải mang theo vài tên hộ vệ.

Đã đem cả Thẩm Lận Như ra làm cái cớ rồi, Trương thị còn có thể làm gì?

Chỉ đành hừ một tiếng, nói nàng giả vờ yếu đuối, rồi tự mình lên xe ngựa.

Trên xe, Thẩm Ngân Thu ngồi đối diện với các nàng.

Thẩm Kim Thu hôm nay ăn mặc vô cùng diễm lệ.

Nàng mặc một chiếc áo gấm thêu hoa văn vân như ý bằng chỉ vàng, phối với váy lụa đen thêu chìm hoa văn tỉ mỉ, đường vân mờ ẩn hiện, thực sự rất đẹp mắt.

Làn da trắng như ngọc, điểm chút son phấn, ánh mắt long lanh sáng ngời, môi son đỏ mọng, thần thái rạng rỡ.

Mái tóc búi kiểu “rủ mây, cài nghiêng một cây trâm hoa tua rua rực rỡ, cổ choàng một chiếc áo choàng trắng như tuyết.

Nhìn nàng như vậy, đúng là —

Mỹ nhân tựa tranh vẽ.

Thẩm Kim Thu không ăn mặc quá phô trương lòe loẹt, ngược lại chọn phong cách thanh nhã, khiến Thẩm Ngân Thu hơi tiếc nuối.

Nhưng được ngắm mỹ nhân cũng coi như mãn nhãn rồi.

Khác với tâm tư muốn nổi bật của Thẩm Kim Thu, Thẩm Ngân Thu vẫn vận y phục hết sức giản dị.

Áo quần và trang sức đều theo bộ mà Trương thị sai người đưa tới, từng lớp trong ngoài đều đã được Thiên Quang cùng đám người tỉ mỉ kiểm tra kỹ càng.

Áo lót bên trong vẫn là áo bông mềm do chính nàng chuẩn bị; phía ngoài khoác áo thêu lá phong và trăng vàng Trương thị đưa, ngoài cùng phủ thêm áo choàng nhung dày của chính nàng, che đậy kín kẽ, không sơ hở chút nào!

Thẩm Kim Thu bị ánh mắt của nàng nhìn đến rợn cả người, nhíu mày lạnh giọng:

“Ngươi nhìn ta làm gì?

“Nhìn tỷ đẹp mà.

Thẩm Ngân Thu cười khẽ, tự nhiên rót cho mình một chén trà.

Thẩm Kim Thu hừ lạnh, lại tìm không ra lời nào phản bác.

Nàng chẳng tin Thẩm Ngân Thu thật lòng khen mình, tám phần chỉ là nói lấy lệ!

“Ta cảnh cáo ngươi, đến Đại hí viện rồi, đừng có giở trò gì!

Thẩm Ngân Thu lắc đầu, cười tủm tỉm:

“Hỏng rồi, tỷ đừng cau mày chặt như vậy, ánh mắt phải mềm mại chút, khẽ chau mày, ánh mắt lưu chuyển, phối với bộ y phục hôm nay, đảm bảo mị lực ngập tràn.

Thẩm Kim Thu: “…

Người này chắc bệnh vẫn chưa khỏi!

Trương thị ngồi bên cạnh, ánh mắt dán chặt vào Thẩm Ngân Thu, rồi lại nhìn sang con gái mình, dịu giọng an ủi:

“Đừng nóng, đừng nóng, không đáng để chấp nhặt với nó.

Thẩm Ngân Thu cũng ở bên cạnh gật đầu phụ họa.

Thẩm Kim Thu tức đến phát điên!

Ánh mắt tiện nhân kia vừa rồi nhìn nàng chẳng khác nào đang ngắm món hàng bày bán ngoài đường, thật là chịu không nổi!

Trương thị thấy không dỗ được cơn giận của con gái, hung hăng trừng mắt lườm Thẩm Ngân Thu, mắng:

“Ngươi bớt chọc giận Kim Thu đi, ngậm miệng lại, cút xa một chút!

Thẩm Ngân Thu cười khẽ, dịch người sang bên một đốt ngón tay, động tác lười biếng thong thả.

Rồi nàng từ trong áo choàng lấy ra một quyển sách.

Bìa sách vẽ cảnh hoa sen và mỹ nhân, chỉ liếc qua đã thấy nét vẽ sống động như thật.

Thế nhưng các nàng còn chưa kịp nhìn rõ thì Thẩm Ngân Thu đã lật qua trang khác, che khuất mất.

Một lúc sau, Thẩm Kim Thu không nhịn được hỏi:

“Ngươi đang xem cái gì?

Thẩm Ngân Thu không đáp.

“Thẩm Ngân Thu!

Thẩm Ngân Thu ngước mắt liếc nàng một cái, vẫn mỉm cười không nói gì.

“Ngươi xem đó, nương!

Thẩm Kim Thu nhất thời chưa dám ra tay cướp sách, đành phải quay sang mách với Trương thị.

Trương thị vội vàng dỗ dành con gái, lại lạnh mặt quát Thẩm Ngân Thu:

“Không nghe thấy Kim Thu hỏi sao? Câm rồi hả? Nếu đến Đại hí viện mà còn cái bộ dạng cứng đầu cứng cổ này, mất mặt phủ Thừa tướng, lúc về bản thân ta cũng không cứu nổi ngươi khỏi gia pháp!

Đúng lúc ấy, xe ngựa xóc nảy một cái.

Thẩm Ngân Thu liền gập sách lại, nhét vào trong áo choàng, ngẩng đầu làm vẻ vô tội:

“Không phải mẫu thân bảo ta ngậm miệng à?

Mẫu thân cứ tùy hứng giận cá chém thớt như vậy, nếu thật sự làm mất mặt phủ Thừa tướng, e rằng phụ thân lại trách phạt mẫu thân đó.

Trương thị: “…

Thẩm Kim Thu tức giận, vớ lấy khăn lụa trong tay, ném thẳng về phía Thẩm Ngân Thu:

“Ngậm miệng đi! Ngoài cái mồm lẻo mép ra thì còn biết làm gì nữa mà đắc ý!

Khăn tay rơi lên đầu gối Thẩm Ngân Thu, nàng thản nhiên phẩy nhẹ một cái, khăn liền rơi xuống đất,

Nàng nhàn nhạt nói:

“Ngay cả miệng lưỡi còn không đấu lại được ta, không cho ta đắc ý thì biết làm sao bây giờ?