Thanh Diệp lặng lẽ nhìn hắn, không nói lời nào. Vạn Bạch đứng dậy, nói:“Giờ phút này mà ngươi để Hộ Mộc đi, nếu xảy ra chuyện, một mình ngươi liệu có bảo vệ nổi không? Nhất là, tin tức thiếu phu nhân trúng độc đã truyền tới chỗ của chủ tử rồi. Hắn bước đến bên nàng, nói tiếp:“Chủ tử đối xử với chúng ta rất khoan dung, nhưng đó là khi chưa có sai lầm lớn xảy ra. “Vậy thì sao? – Thanh Diệp tránh sang một bên, trở về giường ngồi xuống – “Ngươi có thời gian lo lắng, sao không dốc sức nghĩ cách giải độc cho nàng? Đừng phụ lòng kỳ vọng của chủ tử. Dù sao thì... kỳ vọng ấy cũng đã phụ rồi. Không kịp tới bên cạnh Thẩm Ngân Thu. Nếu lúc đó kẻ địch không trốn dưới gầm xe mà là ra tay diệt khẩu, e rằng họ chỉ còn thấy hai thi thể. Vạn Bạch rót cho nàng một chén trà, nói:“Ta phải đợi bọn họ mang được đầu tên về thì mới bào chế giải dược được. Nói mới nhớ, sao họ còn chưa quay lại? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương