Khi Thẩm Ngân Thu tỉnh lại, đầu nàng đau như búa bổ. Bốn phía tối om, cảm giác như đang bị ai đó cõng đi. Phản ứng đầu tiên chính là — nàng bị bắt rồi sao!?

Nhưng nàng cử động chân thì thấy không bị trói buộc, hơn nữa người đang cõng nàng dường như là một nữ tử.

“Thiếu phu nhân tỉnh rồi, có thấy khó chịu ở đâu không?

A! Là giọng của Thanh Diệp! Cơn mê man vừa mới tỉnh lập tức bị cảm giác vui mừng lấn át, nàng siết chặt cánh tay ôm cổ Thanh Diệp, “Ta biết mà, lúc quan trọng các ngươi nhất định sẽ tới cứu chúng ta!

“Dọc đường gặp chút chuyện nên bị trễ, xin lỗi. Nếu không nhờ các người ẩn nấp kéo dài thời gian, thì Thiếu phu nhân đã gặp nguy hiểm rồi. Giọng Thanh Diệp vẫn điềm đạm như trước, nhưng Vạn Bạch lại có thể nghe ra, mỗi khi nàng nói chuyện với Thẩm Ngân Thu, trong giọng sẽ có thêm một chút sinh khí.