Không gian chật hẹp dưới gầm xe ngựa vốn đã dễ khiến người ta căng thẳng, nay lại nghe thấy sát thủ bên ngoài nói sẽ phá hủy xe ngựa, khiến Thẩm Ngân Thu thoáng chốc cũng ngơ ngẩn, không biết nên làm gì. Chỉ trong tích tắc, nàng dường như đã hạ quyết tâm, ra hiệu bằng tay cho Vạn Bạch chuẩn bị thuốc bột. Dẫu có làm cho cả địch lẫn ta trúng độc, nhưng nếu kẻ địch muốn bắt sống, tất nhiên sẽ ép Vạn Bạch phối chế giải dược. Tuy vậy, theo ước tính của nàng, vào thời khắc quan trọng như này, Thanh Diệp hoặc các hộ vệ khác hẳn là đã đến nơi. Đám sát thủ này đầu óc cũng quá ngây thơ đi, giữa tình thế căng thẳng còn rảnh rỗi chơi trò “ma bắt người, chẳng lẽ tự tin đến mức nghĩ rằng thần cản giết thần, Phật cản giết Phật? Thẩm Ngân Thu nắm chặt gói thuốc bột Vạn Bạch đưa, chỉ cần đối phương ra tay phá xe, không cần phân biệt phải trái, cứ rắc thuốc ra trước đã. “Đại ca, xe này hình như chẳng có chỗ nào giấu người cả, liệu có phải tin tức sai không? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương